Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược
Chương 59 : Chỉ là bạn bè
Ngày đăng: 10:38 18/04/20
Một lần duy nhất, nhân loại đánh thắng thi triều!
Thắng lợi này có thể coi là hiếm có trên thế giới. Huống chi, khi căn cứ Tây Nam phát sinh thi triều, quốc gia bờ bên kia Thái Bình Dương vì không kiểm soát được thi triều phải phát động vũ khí hạt nhân.
Bất kể là uy lực của vũ khí hạt nhân hay bức xạ hạt nhân, đều khiến cho nơi thừa thải nhiều thứ cùng đám anh hùng quốc gia kia lâm vào giai đoạn uể oải không phấn chấn.
Bất quá tất cả mọi người đều biết căn cứ Tây Nam của Hoa quốc chiến đấu thắng lợi, lại càng không có bao nhiêu người biết, đội Nam chinh do Tây Nam căn cứ phái tới có bao nhiêu tác dụng.
…
Giản Thành cầm báo cáo sau chiến trong tay, ngồi trong văn phòng của mình, trong lòng đè nén thích muốn chết!
Giấy trắng mực đen, rành mạch ghi rõ chiến dịch giằng co ba ngày này bọn họ đã hao tổn bao nhiêu đồ đạc. Ngày đầu tiên bởi vì tiêu diệt loại nhân chủng, nên trong lòng mọi người thoáng buông tâm. Thời gian kế tiếp, vì duyên cớ thời tiết cùng tìm tinh hạch tang thi, mọi người au cũng thả lỏng hơn nhiều. Thời gian quay về cũng trì hoãn.
Nhưng dùng thời gian đổi lấy thu hoạch to lớn. Trong lúc đó, căn cứ Tây Nam khi ở lại Tây Bắc căn cứ cũng cố ý khống chế thay máu luôn một lần. (X: vì đi theo đội NC còn có người làm nv riêng đó)
Nhậm chức trưởng căn cứ, là Vương chỉ huy ở lại trong chiến dịch. Người này tuy có hơi bình thường, nhưng còn may là có lòng yêu nước thương dân.
Từ việc ép hỏi Trần Thiên Vũ tuôn ra bằng chứng, Vương chỉ huy, à không, trưởng căn cứ Vương, diệt cỏ tận gốc những cọc ngầm của người Nhật cùng Triều Tiên có ở Tây Nam căn cứ, cũng làm suy yếu quyền lực của một số kẻ thích nịnh nọt. Tiếp đó cũng tra ra được chỗ gieo trồng nuôi dưỡng thuốc phiện được chiết xuất theo kiểu mới! Biết được tin tức này, trưởng căn cứ Vương méo để ý kẻ ngăn cản, xông thẳng vào phòng giam đánh Trần Thiên Vũ chỉ còn nửa cái mạng. Nếu không phải căn cứ Tây Bắc nói giữ gã còn chỗ dùng, đại khái chắc nửa mạng còn lại cũng ngẻo luôn.
Triều Tiên cùng Yamato hiển nhiên sao lường trước được chuyện này đối với bọn họ là một tai nạn. Cơ sở ngầm hai bên cắm ở căn cứ Tây Nam đã chẳng còn, thậm chí quê quán cùng kế hoạch bí mật đều bị ép hỏi ra.
Vì thế, hai quốc gia lác đác chả còn bao nhiêu người sống sót đều bị Hoa quốc ra quân xua đuổi tới một đảo nhỏ ở vùng duyên hải. Không bị tiến hành hủy diệt nhân đạo, cho dù Hoa quốc từ mạt thế khôi phục đến trạng thái như trước mạt thế, những người đó tuyệt đối không thể lại tới Hoa quốc tiến hành kế hoạch của bọn họ lần nữa.
…
Chờ đội Nam Chinh trở lại Tây Bắc căn cứ, ai cũng vất vả liền nghỉ ngơi một chút.
Trong căn cứ nhiều người, nhìn có vẻ rất chật chội. Bất quá theo lời Khương Hiệp nói, vậy đã tốt hơn nhiều rồi.
Bởi vì chuyện của Tây Nam căn cứ, rất nhiều người sống sót không muốn đến căn cứ Tây Nam, nhưng là diện tích chứa của Tây Bắc căn cứ có hạn. Người phụ trách căn cứ sẽ đưa không ít người đến căn cứ Tây Nam.
Ban đầu, rất nhiều người không muốn đi. Đã vậy còn ầm ĩ đòi khởi nghĩa này nọ. Đều bị trấn áp xuống. Một số kẻ có dị tâm liền bị lôi ra.
Bất quá chưa nghỉ ngơi được bao lâu, Khương Hiệp bên kia đã cho ra thành quả nghiên cứu.
Mục Siêu biết Khương Hiệp vẫn luôn nghiên cứu tảng đá mà cậu mang đến. Hơn nữa bọn họ trước đó cũng lấy từ trong tay đám người thống trị của Triều Tiên cùng Nhật hai cục nhỏ hơn. Về sau trưởng căn cứ Đông Bắc cũng cống hiến ra một cục.
Khương Hiệp tuy chưa bao giờ phạm sai lầm trong khi thực nghiệm thượn, nhưng nhóm trợ thủ của y đâu nhất định. Thời điểm có được bốn tảng đá, vốn nhân viên phụ trách đặt bọn nó tách ra thì lại làm sai việc để bốn tảng đá chung trong một cái hộp thủy tinh. Sau đó thì ra ngoài đi WC, trở về mới phát hiện vốn là bốn khối đá màu đỏ, mà giờ đã mau chóng nhập lại thành một.
Tảng đá đó vốn có rất mạnh sức dụ dỗ cực mạnh, Mục Siêu cùng Thẩm Sâm lúc ấy đều thiếu chút nữa không chịu nổi sức dụ hoặc của tảng đá.
Khương Hiệp biết đặc tính của tảng đá, vì có nhân viên nghiên cứu thực nghiệm sai hít phải mùi hương toát ra từ tảng đá, vài giờ sau liền biến thành tang thi. Do đó, phòng thí nghiệm này chỉ có vài dị năng giả hệ não vực có tài cán mới được ra vào. Hơn nữa đều phải mặc đồ phòng hộ chế tác đặc biệt.
Giản Thành khi được Mục Siêu cho nước không gian, biết thứ đồ chơi này có thể tăng tinh thần lực, liền cố ý giữ lại một bình cho thân ái nhà gã.
“Nè… Bộ anh không được hả?” Nhớ tới lần đầu tiên của hai người, Thẩm đại đại hành động cường tráng dũng mạnh thiện chiến liên tục bốn năm giờ, Mục tiểu gia lập tức hiểu rõ, thì ra khi đó đã làm nhiều vậy nha.
Gì nghi ngờ cũng hông sao, chớ chuyện【 không được 】này chính là khu bom Thẩm đại đại tức khắc trở mình.
Mục Siêu liền thấy trời đất như đảo lộn, bản thân đã đè trên giường.
“Ôi chao?”
“Ngoan, tự em tới thử coi, anh có phải là không được hay không?” Mặt sau bị thứ gì kia của người nọ cắm vào. Trời ui? Quần của mình bị cởi hồi nào ta?
Bé cúc cùng voi nhỏ một trận lạnh te, Mục tiểu gia mới hậu tri hậu giác nhận ra bản thân đã bị lột sạch. (X: khụ khụ, hai từ trước câu tôi tự thay đổi cho dễ hiểu)
====== ưm —— ân —— đừng mà —=======
“Nói, ai không được?” Thở dài một hơi, cúi mình xuống, nói với cái người hai tay bụm mặt toàn thân phấn hồng.
“Em… Ôi… Không phải anh…” Thanh âm nhỏ xíu còn có chút nức nở.
Thẩm Sâm nghe mà động tình, lại tiến tới. Tiếp đó đem tinh hoa của mình rải vào nơi mà hắn yêu nhất.
Hai người đồng thời kêu nhỏ thành tiếng.
Sau đó “Ba” một tiếng.
Thẩm Sâm kéo tay Mục Siêu đang bụm mặt ra. Trên khuôn mặt khó phân nam nữ kia đã đầy nước mắt nhạt nhòa, hai má vì tình dục mà đỏ âu. Tủi thân nhìn hắn. Thẩm đại đại lập tức vì ánh mắt này mà tước vũ khí đầu hàng.
Cúi người khẽ hôn nước mắt trên mặt người yêu, thẳng đến khi nước mắt đều bị hắn liếm hôn từng tý tới sạch sẽ.
Vốn tính thả Tiểu Mộc đầu một con ngựa. (X: ý nói tha thứ)
Ai ngờ một đôi cánh tay đột nhiên choàng qua cổ. Thẩm Sâm thuận đà cúi đầu đến bên cổ người yêu. Bên tai là hơi thở ấm áp cùng giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu còn mang theo một cỗ thái độ không chịu thua: “Thêm một lần đi.”
“Tuân mệnh, bà xã đại nhân.”
Hồi ‘giao chiến’ kịch liệt lại lần nữa bắt đầu.
Tác giả có chuyện muốn nói: trong nhà có tý việc, lại tới dịp khai giảng
Khuẩn tác giả lại chẳng có hàng tồn.
Nên chương mới sẽ rất bất ổn QAQ
Thực xin lỗi mọi người
Còn nữa khoảng bốn năm chương là xong truyện này rồi…