Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 64 : Thực tế - Hộ chuyên nhặt em bé

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Nắng mau nghiêng chếch chiếu lên người mọi người đang nghỉ ngơi, mạt thế tới giờ, bọn họ không còn chú ý hưởng thụ loại ánh sáng ngời ngợi làm cho tinh thần thoải mái như vậy nữa.



Trong doanh địa một mảnh an bình, duy chỉ có phần khu vực nhỏ là có chút không khớp. (X: doanh địa – nơi đóng quân)



Giản Thành ngồi chồm hổm một bên, tay bưng điểm tâm, hương thơm kích thích bụng đói kêu vang, nhưng gã lại chả có chút cảm giác muốn ăn. Là một thành viên mạt thế, là một dị năng giả, gã có thể làm được gì? Nếu hôm nay, người đi vào hang động không phải Mục Siêu, mà là gã, vậy tuyển chọn làm mọe gì?



Mục Siêu đứng lên, miễn cưỡng vui cười không phải là tính cách của cậu.



Đưa một tay qua, Tô Hàng bị cậu dùng lực ôm vào trong ngực, "Nè, không nên bày ra biểu tình trầm trọng như vậy chứ."



"Ba nói dễ nghe quá ha." Tô Viện tức giận lườm mắt cha nhỏ không chút đứng đắn. Rõ ràng là vấn đề liên quan đến tánh mạng mình, ba vậy mà ra vẻ không thèm để ý chút nào. Nhưng trong lòng thực sự có lưu ý hay không, thì khó nói.



Thật ra Mục Siêu cũng chả có bao nhiêu sợ hãi hay hối hận. Kiếp trước trải qua nhiều chuyện như thế khiến cậu cảm thấy cuộc sống bây giờ chợt như mộng.



Nhìn nhìn, có vợ nè, có con cái, có bạn bè. Còn bất mãn gì nữa chứ? So với kết cục khi đó mà nói... Chỉ là, chỉ là có chút chẳng cam lòng mà thôi.



Vỗ vỗ vụn cỏ khô trên người. Mục Siêu đưa tay làm chữ "V". Cậu nào dự định lén trốn đi đâu, làm vậy thì không tôn trọng người thân bạn bè của mình quá rồi.



"Ba ngay bây giờ sẽ đi cứu vớt thế giới nha. Mọi người nghìn vạn lần không được quên tôi." Bưng chén canh lên tiếp một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà nuốt xuống. Đây chính là cơm con gái yêu nhà cậu làm, nào có đạo lý lãng phí.



Từ không gian moi ra vật tư như ngọn núi nhỏ. Ăn mặc chi tiêu mọi thứ đều đầy đủ. Các con của cậu khi ở dưới cánh chim của cậu hạnh phúc như vậy, nếu lần này chẳng về...



Động tác này rõ ràng đâm vào chỗ thương tâm của mọi người. Tô Hàng nhe răng trợn mắt vứt một túi thức ăn lên người cậu. "Bọn con không cần! Cha đi nhanh rồi mau quay lại! Cha không nuôi bọn con thì ai nuôi đây hả! Hiện tại muốn ném bon con cho người khác, muộn rồi!" Cho tới giờ Tô Hàng chưa từng đỏ mặt trước ai, Tô Hàng trước tới giờ vẫn một dạng mặt tê liệt chẳng thèm để ý gì mọi chuyện chung quanh, lần đầu tiên nóng nảy tới độ như vầy. (X: đỏ mặt có hai ý là thấy người mình để ý hoặc tức giận)



"Được rồi được rồi." Mục cực kỳ bẹp bẹp miệng. Chịu đựng suy nghĩ ôm con thật chặt. Cậu sợ lỡ như ôm rồi, sẽ chẳng thể nào... buông ra được nữa.



Vừa chuẩn bị đi, chỉ thấy Thẩm Sâm lặng lẽ đứng lên, không nói một lời đứng sau lưng cậu. Mục Siêu muốn nói gì đó. Nhưng vẫn nhịn xuống. Hai người dưới ánh mắt trông theo của mọi người, dần dần đi sâu vào rừng rậm.



...



"Anh theo em thiệt đấy à." Mục Siêu ngoài miệng oán trách. Hành động lại không chút bị liên lụy bởi hành vi "Tùy hứng" của đối phương. Hôm qua đã nói rồi, cũng đã chuẩn bị kỹ càng.



Căn cứ vào tin tức Thẩm Lộ cùng Kiều Viễn cung cấp. Đi thẳng về phía bắc của doanh địa, trên đường phải chú ý một số thực vật đặc biệt để thay đổi phương hướng. Mới có thể thấy sào huyệt của khủng long cái kia.



Hai người đều chẳng có nghiên cứu này nọ với đám thực vật, không thể làm gì khác hơn là cắm đầu đi tới.




...



"A Sâm, đây rốt cuộc đây là đồ chơi gì thế?" Mục Siêu buồn bực nhìn khủng long nhỏ chỉ cao tới đầu gối đang lượn quanh chân cậu.



"Sao anh biết." Xác định không có nguy hiểm, nhưng Thẩm Sâm vẫn không hoàn toàn buông lơ cảnh giác quan sát xung quanh, tinh tế nhìn con vật nho nhỏ kia.



Da ngoài màu lục thẫm, khỏa răng nanh lộ ra bên ngoài của nhóc ta liền biết cũng chẳng phải để trưng cho có.



"Òm òm gào ~" tựa hồ muốn xác minh suy nghĩ của hắn, quái vật nhỏ phát ra một tiếng kêu thanh thúy. (X: kh phải tiếng ếch đâu, nhưng bạn nào coi phim khủng long hay công viên kỷ jura thì tự liên tưởng tiếng kêu nha)



Khóe miệng tổ hai người thực tế - hộ chuyên nhặt em bé giật giật. Có con khủng long nào lại kêu như gà gáy thế không chứ?



"Không cần lo cho nó, cẩn thận khủng long mẹ liều mạng với hai ta." Thẩm Sâm nghỉ ngơi chốc lát. Đứng dậy.



Mục Siêu nháy mắt mấy cái. Hơi bất đắc dĩ buông ra khủng long con đang vui đùa với chính. Trong thế giới khủng long, mẹ đối với trứng, muốn chiếm khủng long con làm của riêng cũng không cần che lắp làm gì. Nếu bé con này mà theo họ rồi xảy ra chuyện không hay, khủng long mẹ phỏng chừng sẽ tìm hai người họ sống mái mất.



"Òm òm?" Tại sao bạn thơm thơm không chơi với mình nữa nha? Khủng long nhỏ nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn cái người cao hơn nó rất nhiều kia.



"Đi đi đi đi, đi tìm mẹ mày đi." Mục Siêu xua khủng long con như lùa gà con.



"Òm òm ngao?" Mẹ là cái gì? Ăn được hông?



Mục Siêu đã làm ba hiển nhiên tình thương của mẹ [ý lộn] tình thương của cha tràn lan, không đành lòng dòm khủng long con, ngồi xổm xuống quay đầu lại nhìn tên đàn ông nhà mình.



Thẩm Sâm đỡ trán, nhìn biểu tình một lớn một nhỏ giống nhau như đúc. Shiii ~ đầu đau tợn.



"Lúc nào rồi, còn mê chơi." Nắm cánh tay Mục Siêu, vô cùng cương quyết kéo thanh niên rời đi. Không chút để ý tới khủng long con lảo đảo đi theo phía sau bọn họ.



Mục Siêu đành chịu, chỉ còn cách im lặng theo sát bước chân. Còn ở đó quậy tiếp, đàn ông nhà cậu lại bực thêm cho coi.



# luận về cách đâm thủng người đàn ông nhà mình đang sửng sỉa tức giận một cách khó hiểu #



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  2333 đã lâu không thêm chương mới...