Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 65 : Quái vật

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Hút vào trong miệng toàn là không khí lạnh lẻo, gương mặt đã chết lặng. Vài lúc xúc cảm có cành cây quẹt qua mặt, lại chẳng nhận ra đau đớn.



"Đừng dọa em, A Sâm." Mục Siêu cuống quít ôm chặt Thẩm Sâm vào lòng ngực mình. Cố sức hết mức thu nhỏ thể tích của hai người đàn ông...



"Oành —— Oành ——" Cả mặt đất rung động cùng tiếng bước chân thật lớn. Tựa như cái chết đang tới gần.



Mục Siêu siết chặt đường đao trong tay. Từng giọt chất lỏng màu sắc quái dị rơi tích tích trên đất, phát ra âm thanh ăn mòn. Bộ dạng nhếch nhác của bọn họ bây giờ so với trước đó chỉnh tề đơn giản trái ngược cực lớn.



Máu đỏ tươi theo kẽ tay Mục Siêu chảy xuống. Không biết là máu của của cậu hay là của Thẩm Sâm.



Ba tiếng trước….



Khủng long nhỏ đột nhiên phát ra tiếng kêu thê lương. Đồng thời nôn nóng dùng vuốt chi sau bới bùn đất tại chỗ.



"Chuyện gì thế?" Hai người cảnh giác lưng tựa lưng. Cái kiểu vĩ đại đến từ chính dị năng lại chẳng giống với áp lực dị năng khiến trong lòng hai người sửng sốt.



Khủng long con bất ngờ chạy ào về phía sâu trong rừng rậm. Mục Siêu có lòng muốn đuổi theo, cũng biết hành sự lỗ mãng sẽ mang tới hậu quả gì, hai người đơn giản chậm rãi lùi lùi về cây phía sau một cây đại thụ. Giờ mà xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn cũng có thể làm cho mọi chuẩn bị của họ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.



Khủng long nhỏ kêu lên thê thảm, một tràng âm thanh kỳ quái. Rất hiển nhiên, khủng long con kia còn quá non nớt.



"Chúng ta qua coi một chút đi." Thẩm Sâm nắm lấy tay Mục Siêu. "Quái vật kia ở trên đường chúng ta phải đi, nếu muốn đến cái động đó, chúng ta phải đánh một trận với nó."



"Em......" Mục Siêu nhăn mặt, "Em đang nghĩ, con quái vật đó có phải chủ nhân của cái động không, hơn nữa có liên quan gì tới khủng long nhỏ?" Tuy không giao lưu với động vật, nhưng tiếng kêu vừa rồi của khủng long con làm lòng cậu chua xót, chợt nhớ tới khi đó bản thân biết cha mẹ gặp chuyện không may thì đau thấu tâm can.



Tốt chẳng thấy chuyện xấu lại linh.



Chờ tới lúc bọn họ thấy quái vật kia, cũng may là đã từng thấy qua nhiều quái vật.



Trên người quái vật trước mắt như một tổ chức nội tạng được bọc màng, thịt da hồng nhạt nhìn mỏng dính bên trên còn hoa văn kỳ quái không dứt, mạch máu đỏ lờm nho nhỏ hơi nhúc nhích, cái đầu mang đặc trưng của nhiều loại động vật; trên đầu của nó, trồi ra mấy bộ tóc mang dạng người, tuy nói là hình người, lại như bị a xít mạnh hòa tan hơn nửa, gương mặt vẫn còn duy trì đặc trưng của nhân loại, thế nhưng thân thể từ lâu đã chẳng thể nhìn ra. Nửa người dưới hầu như biến mất. Mục Siêu nhìn quen quen, chốc lát sau mới nhận ra, mấy người kia chính là đám người đã tiến vào đây khi đó, mấy người mà cậu nghĩ từa tựa nhau.



"Sao lại biến thành như vậy?" Mục Siêu nhíu mày. Đồng thời tránh né móng vuốt quái vật kia quét tới.




"Tỉnh? Uống nước nha? Khó chịu không?" Nơi ngực chỉ còn lại một vết sẹo, vết thương dữ tợn dính cùng với hoa văn đều đã biến mất, hệt như dấu vết lưu lại sau chiến tranh. Chỉ có Mục Siêu nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình mới biết được khi đó có bao nhiêu sao căng thẳng.



Thẩm Sâm mở mắt ra, sắc trời đã dần tù mù, tầm nhìn với cây trong rừng cùn kém hơn. "Quái vật đâu?" Giọng hắn khàn khàn, hơi khó chịu nọ lại bị Thẩm Sâm bỏ qua. Sinh hoạt gian nan hơn cũng đã từng trải qua, còn để tâm chút khó chịu này sao?



"Không biết, chắc đã bỏ về rồi."



Lại nói tiếp, cậu cũng tò mò, vì sao quái vật không đuổi theo họ nữa, rõ ràng chỉ còn chút xíu nữa, tìm đến chỗ họ. Với trí tuệ  của quái vật, biết thừa thắng xông lên không? Cậu cũng đã làm tốt chuẩn bị trước khi chết. Kết quả hơi thở tanh đến trước tảng đá lớn, vậy mà không có.



Mục Siêu hơi tò mò quay đầu, chỉ thấy bóng lưng quái vật chạy trở về hang động.



Tuy nói "Quái vật không nhìn thấy tụi mình nên mất kiên nhẫn về nhà rồi". Cái cớ thủng lỗ miễn cưỡng chấp nhận thông qua...... Cái rắm á! Ai biết con quái vật kia muốn tung bông chiêu giề. Đây cũng là lý do Mục Siêu không dám tìm hiểu nguyên nhân.



Chậc chậc, người già rồi, tính làm việc bắt đầu ngại tay sợ chân này nọ.



Nâng Thẩm Sâm dậy, quả nhiên, Thẩm Sâm tỉnh lại, không gian của cậu cũng dùng lại được.



"Anh sao vậy, mặt mày căng thẳng." Mục Siêu cười duỗi người, ngồi lâu vậy rồi, cơ thể đều cứng ngắc.



Thẩm Sâm im chút, mắt hạ một nửa, "Không có gì, chúng ta đi nhanh thôi. Coi quái vật rốt cuộc có chuyện gì." Dứt lời, dẫn đầu duỗi cặp chân dài đi về trước.



Mục Siêu nhún vai, cậu luôn cảm thấy có chuyện, nhưng Thẩm Sâm hông muốn nói, cậu cũng sẽ không ép hắn nói ra. Thôi, muốn cùng chết còn gì, giờ tính toán chi nữa?



Theo tung tích quái vật, kỳ thực dễ nhận ra lắm, nơi bị hủy nghiêm trọng nhất, khắp nơi hai bên "đường" đều là cây cối ngã rạp cùng vết tích dịch mủ a xít ăn mòn văng tung tóe. Mùi trong không khí khó ngửi tới mức cả hai cảm thấy rất không khỏe, hết thảy khó chịu còn chỉa vào đích đến cuối cùng của họ nữa chớ.



Miệng động bự chảng mở rộng trước mắt hai người, tối mịt đến nổi làm cho người ta chả nhìn tới nguy hiểm trùng trùng bên trong.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



23333 Khuẩn tác giả không tiết tháo ~