Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 66 : Kết thúc

Ngày đăng: 10:38 18/04/20


Ba khu vực trong rừng rậm song song phát ra tín hiệu, đèn tín hiệu trong đêm đen có vẻ sáng sủa đẹp đẽ.



Nên nhanh hơn nữa.



Mục Siêu nhìn Thẩm Sâm. Hai người liếc nhau. Kiên quyết cùng đi trong mắt đối phương lộ rõ mồn một cực kỳ chắc chắn.



Chậm rãi giẫm chân theo hướng mùi hôi thối tới hang động nguy hiểm. Từ cửa động đã có thể nghe được tiếng hít thở ồ ồ của quái vật. Hai người đồng thời nhớ tới sự chật vật và đè ép khi đấu với quái vật, không khỏi giảm nhẹ cước bộ.



Linh quang Mục Siêu chợt lóe, nắm mấy viên tinh hạch kỳ lạ của tang thi trong tay, trong nháy mắt cũng lấy vài viên tinh hạch từ trong suối nước không gian ra, dây chuyền ngọc thạch Phi Ly cho cậu cũng tỏa ra vầng sáng nhu hòa. Đây là kinh hỉ (X: vừa kinh nhạc vừa vui mừng) mà bọn họ không hề nghĩ tới.



Không biết có phải ảo giác hay không, tiếng hít thở của quái vật đột nhiên yếu bớt đi nhiều... Hình như muốn tránh né thứ gì.



Chậc, ban đầu giữ lại chúng nó thứ nhất là vì hình dạng kỳ quái, thứ hai đây là cách lưu lại kỷ niệm đặc biệt của mỗi lần chiến đấu, nào ngờ lúc này lại có tác dụng. Mục Siêu nhìn tinh hạch trong tay, không khỏi thấy may mắn với quyết định ban đầu. Nào có thời gian nghĩ nhiều, dù có đảm bảo, cả hai vẫn còn tâm cẩn thận đi dần vào trong động.



Cái động này không có nguồn sáng rọi vô, hai người cũng chả dám mở đèn pin này nọ dẫn tới cừu hận gì đó. Cũng may khi dị năng thăng cấp, năm giác quan cũng rõ hơn, dù trong động tối tù mù, mắt vẫn có thể thấy mọi vật, tay nghe được tiếng, mũi ngửi ra vị, như bị phóng đại lên, hết thảy bên trong động đều rõ rành ràng dưới năm giác quan.



Dọc theo đường đi quanh co, trái lại chẳng có thứ gì xông ra ngăn cản bước chân họ, bất quá, rõ ràng là có thể cảm nhận được từng tràng từng tràng cái nhìn chăm chú chiếu lên người tràn đầy không cam lòng cùng dữ tợn.



Càng đi vào trong, khổng lồ, khí tức năng lượng thuần túy lại càng lớn, hang động rõ ràng không có gió, hai người lại cứ như bị kình phong tạt tới, tóc tai quần áo không bị khống chế bay múa lung tung. Thân thể bị động hấp thu năng lượng khổng lồ. Loại cảm giác như hút vật cấm này khiến Mục Siêu và Thẩm Sâm đồng thời cảm thấy không hợp. Lập tức vội vã ngưng thần tĩnh khí, không thể không nói, mấy năm nay dùng thức ăn rau dưa có linh khí trong không gian, uống nước đặt biệt từ không gian. Tâm tính hai người mau chóng an tĩnh lại, bỏ mặc sự dụ dỗ từ năng lượng dồi dào. Quả nhiên, năng lượng của nước không gian và tảng đá đỏ tuyệt đối là thiên địch.



Không đụng mặt con quái vật kia. Đỉnh hang động làm cho cả hai đều giật mình. Sâu tận trong hang động tối mịt đỏ tươi như máu vậy. Đá đỏ khảm trên vách động, lóe lên ánh sáng ôn nhuận ngời ngợi, thoạt nhìn lộng lẫy không gì sánh bằng. Đá đỏ thoạt nhìn "cực kỳ vô hại" tỏa ra năng lượng khiến hai người đi tới trước mặt nó sắc mặt đều vô cùng khó coi.



Một mặt muốn chạm vào năng lượng hấp dẫn kia, một mặt lại cảnh giác thứ gì có thể sẽ tập kích từ đằng sau, một loại khổ ép chẳng nói thành lời. (X: khổ ép – đau khổ vì bị bức bách, áp lực)



Mặt Mục Siêu nghiêm túc trắng bệch, cậu rõ ràng cảm nhận được cơ thể không chịu được muốn hấp thu những dòng năng lượng nọ. Điều cậu có thể làm cũng chỉ là nỗ lực khiến tâm mình trầm tĩnh lại mà thôi.



Một tay cầm tinh hạch, một tay dẫn nước không gian, đường đao thì giao vào tay Thẩm Sâm. Thẩm Sâm sau khi hôn mê tỉnh lại, không gian hình như không còn thừa nhận thân phận của hắn, đành thế, hành động tiếp theo đều chỉ có thể dựa vào một mình Mục Siêu.



Thiên địch gặp nhau, đặc biệt đỏ mắt.



Đá đỏ trên vách động thình lình bắn ra ánh sáng cực mạnh! Màu đỏ sậm vốn ôn hòa ấm áp lúc này lại phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt. Mục Siêu phảng phất như thấy được sự phản kháng hung tợn từ đá đỏ này.



Linh thủy như nước thường vốn đang chảy ra từ trong tay Mục Siêu vậy mà cứ như cũng có ý thức của riêng mình, như một con rồng trắng, xông về phía ánh sáng đỏ đang tỏa rộng trên vách động.



Mà Mục Siêu đứng giữa lại cực kỳ khó chịu. Linh thủy không bị hạn chế từ trong tay cậu phun ra ngoài, đó cũng không phải chủ ý của cậu, theo như lời vừa nói, linh thủy có ý thức của mình, ý thức đối phó với con mồi. Mà năng lượng đá đỏ vốn là đại biểu cho sự hủy diệt, để chống lại thiên địch, hiển nhiên cũng không chút chừa tình dốc sức đối chọi với linh thủy.




"Này! Đỗ Minh, đừng tưởng rằng anh là anh rể của tôi thì tôi sẽ thủ hạ lưu tình với anh!" Tiếng thở hổn hển gấp gáp của Tô Hàng vang lên bên ngoài.



Trên giường, người vẫn luôn nhắm hai mắt, mí mắt nhẹ nhàng giật giật.



"Xí, anh à anh luôn luôn lười biếng không luyện tập mới đánh không lại ảnh đó." Giọng Phi Ly có chút thay đổi, chẳng chút do dự chê cười.



Tiếng cười mềm nhẹ của Tô Viện, Thẩm Lộ cười ha ha, Kiều Viễn bất đắc dĩ thở dài, Tần Miên ồn ào vỗ tay...



Còn có...



"Vậy phải trừng phạt Tô Hàng mới được... Nấu cơm ba ngày nha!"



Mở mắt ra, ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ làm cho mắt thập phần khó chịu. Cậu từ từ chớp mắt vài lần, dần thích ứng. Hai tay không chút khí lực, muốn khởi động bản thân đều hơi khó khăn. Chậc chậc, cậu đã nằm bao lâu rồi. Cơ thể đều rỉ sắt hết trơn.



Lúc hôn mê, cậu đã vào ý thức của chính mình. Người đàn bà từng xuất hiện trong ý thức của cậu lại lần nữa hiện ra. Lần này, cậu ngược lại ngộ ra vài thứ. Số phận, và ràng buộc.



Số phận an bài kiếp trước cậu chết đi, nhưng vì không gian lần nữa kéo thời gian trở về trước tai họa. Số phận sắp đặt lần tẩy trừ này với địa cầu, lại không biết rằng còn có tiền nhân ý thức được số phận mà lặp ra đối sách. Cậu đụng độ, giết chết những quái vật kia nhặt được tinh hạch đặc biệt, cậu tìm được Phi Ly do đó lấy được dây chuyền ngọc, thậm chí vốn nên là sẽ chết đi trong lúc tân sinh đối kháng với hủy diệt, nhưng cũng vì cùng người nọ chẳng rời chẳng bỏ mà lượm nhặt được một đường sinh cơ. Đây là ràng buộc. Lần lượt cải biến phương hướng vận mạng.



...



Miễn cưỡng giơ tay lên trước mặt mình, cũng không như trên ti vi diễn mấy loại gầy như que củi này nọ. Người kia vẫn chăm sóc cậu rất tốt. Cơ thể cũng không có bệnh trạng héo rút, xem ra mỗi ngày đều xoa bóp...



Tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo chặt, sức lớn tới nỗi cậu cảm thấy xương khớp kêu vang. Vừa định há mồm cười oán giận người nọ, lại bị âm thanh trầm khàn cắt đứt.



"Tỉnh?"



"Ừ."



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Nhiều vô số, thời gian dài như vậy, tác giả ngốc cuối cùng cũng kết thúc



QAQ haizz, rõ ràng là đứa nhỏ đầu tiên lại bị tôi đây ngược đãi nha.



Mà thôi, tôi thật sự rất yêu nó.