Trọng Sinh Tầm An
Chương 13 : Hiện tại mới biết
Ngày đăng: 20:09 18/04/20
Tác giả: Luna Huang
Bước đến viện môn Diệp Cẩn Huyên đã nghe được tiếng nước nhỏ giọt rồi. Trong thời tiết khô hanh của mùa hạ mà ở Nghi Thủy viên lại có mùi hơi nước mát lạnh cứ như vừa mới mưa xong một trận to vậy. Không khí vô cùng tinh khiết.
Mùi hơi nước lạnh này được truyền đi theo không khí bao phủ cả Nghi Thủy viên khiến cả người Diệp Cẩn Huyên đều cảm thấy thư thái. Đời trước nàng còn chưa từng đến đây đâu. Đến khi Diệp Cẩn Huy bị đuổi đi thì Nghi Thủy viên cũng bị niêm phong nội bất xuất ngoại bất nhập.
Vừa thấy bóng dáng của Diệp Cẩn Huyên đã có một nha hoàn tiến đến cung kính hành lễ: "Nô tỳ Như Ý gặp qua tứ tiểu thư."
Diệp Cẩn Huyên biết Như Ý, nàng ta cùng Cát Tường là nha hoàn thông phòng Tả thị cùng Hồ thị chọn cho Diệp Cẩn Huy. Nhưng theo nàng được biết thì Diệp Cẩn Huy chưa hề chạm vào hai người này, hắn thà rằng đến thanh lâu cũng không động vào các nàng dù chỉ một chút.
"Đứng lên đi." Diệp Cẩn Huyên lạnh giọng nói. Tuy nói là có phần lựa chọn của Hồ thị nhưng nàng cũng biết được chuyện mà Tả thị đã muốn nhúng tay vào đều không phải chuyện tốt.
Như Ý được cho đứng lên hơi thẳng thắt lưng đầu vẫn cúi cung kính nói: "Thiếu gia đang đợi tứ tiểu thư ở trong thính tử, thỉnh người theo nô tỳ đến đó một chuyến."
"Dẫn đường." Diệp Cẩn Huyên bày ra bộ dáng nghiêm túc nhất có thể bước theo Như Ý. Đời trước nàng vì xem đám hạ nhân này bình đẳng với mình nên bị bọn họ khinh thường sau lưng. Nàng còn ngu ngốc không dám sai sử thậm chí còn làm việc giúp hạ nhân khiến bản thân còn bị kinh thường nhiều hơn nữa.
Diệp Cẩn Huy ngồi nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp ăn đậu phộng. Hắn ngửa cổ lên thảy hạt đậu phộng vào miệng. Cát Tướng quỳ ở bên chân giúp hắn bóp chân.
Như Ý đưa Diệp Cẩn Huyên bước vào xong, hành qua lễ, bước đến bên cạnh Diệp Cẩn Huy vì hắn bóp vai. Cả Như Ý và Cát Tường đều mỹ mạo, dáng vóc đẫy đà khiến người không thể rời mắt. Đã như vậy còn dùng giọng cực kỳ nũng nịu mỗi khi ở gần Diệp Cẩn Huy để câu dẫn hắn nữa, chỉ là chưa bao giờ thành công.
"Đại ca tìm muội." Diệp Cẩn Huyên bước đến trước mặt Diệp Cẩn Huy nhàn nhạt phun một câu.
"Được rồi được rồi, không cần khách sáo với ta như vậy. Chỉ cần muội đi chơi cùng ta là được rồi, ta đảm bảo muội nhất định sẽ hài lòng." Mắt của Diệp Cẩn Huy dấy lên vài tia thú vị.
Vài tia đó lại khiến cho sống lưng của Diệp Cẩn Huyên có chút lạnh. Nàng nuốt một ngụm nước bọt lấy can đảm hỏi: "Đại ca muốn đưa muội đi đâu?"
"Ngày mai sẽ biết." Diệp Cẩn Huy trở về lại dáng nửa ngồi nửa nằm lúc nãy, lúc lắc cái chân, khóe môi nhếch cao.
"Ta cho người mang con cho nhỏ kia đến phòng của muội rồi đấy, không cần đi tìm nữa đâu. Thuốc cũng đặt sẵn rồi nhớ bôi không được để lại sẹo."
"Ách, đa tạ đại ca." Nàng thực sự là quên mất con chó nhỏ luôn rồi. Nên đặt tên cho nó là gì đây? Diệp Cẩn Huyên đảo mắt lòng vòng ngẫm nghĩ.
"Muội gọi nó là Vô Sự nhé." Nàng vui vẻ nói, vô sự, suốt đời nàng cũng sẽ vô sự.
Diệp Cẩn Huy đối với cái tên Diệp Cẩn Huyên mới vừa nêu liền kinh hỉ không ít. Bao nhiêu cái tên hay không đặt vì sao lại đặt như vậy? Hắn cũng không hỏi nhiều: "Tùy muội." Đã tặng cho nàng liền do nàng quyết định đi.
"Vậy không còn gì nữa muội về phòng đây." Diệp Cẩn Huyên đứng dậy cáo từ.
Diệp Cẩn Huy liền nói: "Phòng của muội đối diện phòng ta, bảo Như Ý Cát Tướng dẫn đường đi."
"Được, đại ca vãn an." Diệp Cẩn Huyên nói xong lại giả trang bước ra ngoài.