Trọng Sinh Tầm An
Chương 4 : Sao lại không giống?
Ngày đăng: 20:09 18/04/20
Tác giả: Luna Huang
Qua đi hơn một tháng, mỗi ngày Diệp Cẩn Huyên đều là nhớ lại những sự kiện không hay trước kia giúp mọi người tránh được tai họa. Có lẽ vì đạo lý cho và nhận nên mỗi lần nàng giúp họ tránh tai họa thì người gặp họa lại là nàng, nhưng nàng càm thấy rất đáng nha, ít nhất thứ nàng gánh so với bọn họ vẫn là nhẹ hơn không biết bao nhiêu lần. Nàng biết đức phật rất công bằng.
Hôm nay, nàng đang ngồi trong phòng của Hạnh Nhiên sư thái đánh đàn. Đột nhiên trời tối lại, bên ngoài mây đen kéo đến khiến trong lòng Diệp Cẩn Huyên dâng lên một cảm giác kì lạ.
Nàng nhớ rõ trong trí nhớ thời điểm này không có mưa. Vì sao hôm nay mưa lại kéo đến. Trên bầu trời đầy mây đen hiện lên vài tia sét sáng trong vài giây rồi tiêu thất.
Hạnh Nhiên sư thái thấy Diệp Cẩn Huyên nhìn trời đến xuất thần liền nói: "Cẩn Huyên đây là làm sao?"
"A!" Diệp Cẩn Huyên ngây thơ quay lại cười ngượng, gò má vốn tái nhợt của nàng dần dần nhuộm đỏ: "Cẩn Huyên thấy thời tiết không tốt nên..." Được rồi nàng thừa nhận đầu óc mình không được thông minh nên không còn nghĩ ra được từ gì để nói nữa.
Hạnh Nhiên khẽ cười hiền từ bước đến xoa đầu nàng: "Nha đầu làm gì cũng phải tập trung một chút, không chuyên tâm thì thứ gì cũng không xong có biết hay không?"
"Ân, Cẩn Huyên đã biết." Diệp Cẩn Huyên ngoan ngoãn nghe theo nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn đập liên hồi không thể tập trung gãy đàn nữa.
Lúc này, Tuệ Tâm đột nhiên đến báo trước đó liền phải chào hỏi trước: "Hạnh nhiên sư thái."
Hạnh Nhiên sư thái khẽ gật đầu. Tuệ Tâm lại quay sang Diệp Cẩn Huyên vẻ mặt có chút khẩn trương: "Huyên muội muội, phụ thân của muội đến bảo là đón muội trở về đấy."
Lúc này tim của Diệp Cẩn Huyên ngừng đập một chút lại đập liên hồi không dứt. Lý nào lại như vậy, mười bảy tuổi nàng mới trở về Diệp gia cơ mà, giờ là đang sớm hơn hai năm nha.
Người cha luôn giữ mặt mũi kia lại làm sao có thể đích thân đến đón nàng cơ chứ? Giờ này sợ là hắn còn chưa biết nàng có thể nói chuyện nữa kia.
Đến cùng chuyện gì đã xảy ra? Không lẽ thời gian luân dịch chuyển nên mọi chuyện cũng khác sao? Nàng không muốn trở về đó sớm như vậy đâu, nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt cho trận trạch đấu kia cơ mà.
Thấy Diệp Cẩn Huyên ngơ ngẩng nhìn Tuệ Tâm, Hạnh Nhiên sư thái lại nghĩ nàng cao hứng đến không biết phản ứng liền mỉm cười nhắc nhở: "Vì sao còn không ra đó đi, ở đây ngẩng ngơ được ích gì."
"Nữ nhi ở nơi này sống rất tốt, mỗi ngày đều vui vẻ." Thật sự từ khi trọng sinh có lúc nàng nghĩ không muốn trở về Diệp gia nữa. Nhưng nhớ lại vẫn còn mẫu thân, ca ca ở đó nên loại bỏ suy nghĩ vớ vẩn kia ra khỏi đầu.
Diệp Cẩn Huyên nhẹ nhàng đặt khay trà lên bàn vì Diệp Nghêu châm một tách trà nóng: "Phụ thân mời dùng trà."
Bên ngoài lúc này trời cũng đổ mưa xối xả. Mưa to như trút nước, sấm sét ầm ầm vang, tia chớp xẹt ngang bầu trời chớp chớp làm cả phòng sáng lên rồi nhanh chóng tối đi. Ánh nến bên trong phòng chảy bừng bừng sau mỗi tiếng sấm yếu đi rồi lại bừng cháy lên.
Sau khi Diệp Nghêu tiếp nhận ly trà nàng mới ngồi xuống đối diện hắn. Lần này nàng nhất định hành sự cẩn thận không để nguy hại đến bản thân cũng như những người yêu quý mình.
Diệp Nghêu nhấp một ngụm trà nóng thấm giọng, rồi lại nhìn xuống bàn tay nhỏ của Diệp Cẩn Huyên ở đối diện, đôi mày rậm ninh chặt vài phần: "Ngươi ở đây mỗi ngày làm gì?"
Diệp Cẩn Huyên đương nhiên biết hắn muốn hỏi gì rồi. Năm đó hắn cũng là vì thấy đôi tay này của nàng mà mời rất nhiều điều hương sư cùng điều dược sư đến giúp nàng chữa. Tuy là hơi nhám nhưng vẫn là đỡ hơn lúc ở trong lãnh cung.
"Nữ nhi cùng các sư tỷ chẻ củi gánh nước rất vui lại có thể rèn luyện sức khỏe. Lúc rảnh rỗi các sư thái dạy nữ nhi học chữ, niệm kinh. Bạc của phụ thân cho người gửi đến sư thái đều mang đi giúp đỡ người khác chỉ giữ lại một ít để phòng trừ khi cần thiết."
Diệp Nghêu hài lòng đặt ly trà xuống, đầu chân mày cũng giãn ra không ít. Diệp Cẩn Huyên từng câu từng chữ nói rành mạch lưu loát như vậy nếu không phải năm đó hắn tận mất chứng khiến nàng không chịu mở miệng cũng sẽ không tin là nàng không nói được.
"Ngày mai ngươi theo phụ thân trở về Diệp phủ, những thứ ở đây nhanh chóng thu xếp cho xong."
"Vâng." Diệp Cẩn Huyên ngoan ngoãn đáp ứng rồi đứng dậy cúi người bước ra ngoài.
Trong mắt của Diệp Nghêu lúc này, Diệp Cẩn Huyên nàng chính là không biết lễ nghi nên nàng không hành lễ. Càng tỏ ra thông minh thì càng chết sớm, thông minh sẽ bị thông minh hại.
---------Phân Cách Tuyến Luna Huang---------
Khai hố mới, tặng các nàng tận ba chương nha ^.^