Trọng Sinh Tầm An
Chương 5 : Ánh mắt cố nhân
Ngày đăng: 20:09 18/04/20
Tác giả: Luna Huang
Buổi tối, Diệp Cẩn Huyên cùng đến phòng các sư tỷ trò truyện. Đêm nay là đêm cuối cùng nàng ở Trúc Huyền am nên phải hảo hảo bảo giữ kỷ niệm đẹp này. Các sư tỷ cùng nhau ở một phòng trên một giường lớn dài. Chỉ có mỗi mình nàng cùng các sư thái là nằm một mình một phòng thôi. Mà nàng đến giờ phút hiện tại vẫn là nằm không an phận.
Trải qua hai kiếp người rồi tối mà vẫn không thể thay đổi được gì, tối nhắm mắt trên giường sáng mở mắt ra lại thấy mình nằm dưới đất. Đã vậy dáng ngủ còn cực kỳ khó coi nữa chứ.
Các sư tỷ cũng là buồn có vui có nhưng không dám để nàng thấy được mặt buồn. Bọn họ cũng là muốn nàng trở về đoàn tụ với gia đình. Thế nên chủ đề tối này của các nàng chính là gần như bất tận, trong lòng mọi người hiểu rõ chỉ là không dám biểu lộ ra.
Tướng ngủ của Diệp Cẩn Huyên rất xấu, có lần các sư tỷ ngủ cùng nàng đều là bị nàng tặng quyền tặng cước. Sau đó liền thề không bao giờ ngủ cùng nàng nữa. Nhưng lần này phá lệ bởi vì không biết bao giờ mới được gặp lại nhau.
--------Phân Cách Tuyến Luna Huang-------
Sáng hôm sau, Diệp Cẩn Huyên từ biệt mọi người cùng Diệp Nghêu rời đi. Có mặt Diệp Nghêu nên mọi người không có chia tay sướt mướt như kiếp trước chỉ là lặng lẽ nhìn bóng nàng từ từ biến mất trong đoàn người mà thôi.
Diệp Cẩn Huyên được một học trò dưới trướng của Diệp Nghêu là Hình Trùng Xuyên đỡ lên ngựa. Bản thân hắn cầm dây cương dắt ngựa đi bên nàng.
Ở đời trước, nàng chưa từng gặp qua bất kỳ học trò nào dưới trướng của Diệp Nghiêu. Đã từng nghe qua hắn có hai học trò nhưng mãi để khi chết cũng không biết họ là ai. Hôm nay gặp mặt thực sự là rất nể phục.
Tướng mạo của Hình Trùng Xuyên nho nhã, nhìn cũng có chút phong hoa tuyết nguyệt nhưng từng nghe Diệp Cẩn Linh nói hắn là một trong tứ đại cao thủ kinh thành. Hoàng thượng đã từng phong hắn làm nhất phẩm ngự tiền thị vệ nhưng hắn lại từ chối. Điều này khiến hoàng thượng luyến tiếc không thôi.
Dừng một chút hắn từ trong ngực áo lấy ra một khăn tơ hai tay cung kính trình lên: "Tại hạ nghĩ nữ tử không nên xuất đầu lộ diện, tứ tiểu thư vẫn là nên mang khăn che lại dung mạo của mình mới tốt." Khăn tơ này hắn là hôm nay không hiểu vì sao lại mang trên người, đúng lúc có chỗ dùng rồi.
Diệp Nghêu thấy có lý liền gật gù tán thành: "Huyên nhi mang vào đi." Không ngờ hắn khẩn trương mang nàng trở về lại quên mất chuyện nhỏ nhặt này. Không uổng công hắn xem trọng học trò này.
Hình Trùng Xuyên bước đến vỗ vai Khương Văn rồi khẽ thì thầm bên tai: "Thế nào, tứ tiểu thư và tam tiểu thư khó chọn chứ?" Tay cũng lấy khăn tơ lên.
Khương Văn hừ một tiếng hất tay Hình Trùng Xuyên ra khỏi vai mình hừ khẽ một tiếng rồi leo lên ngựa cưỡi đến bên cạnh Diệp Nghêu: "Đại nhân có thể xuất phát."
Diệp Nghêu gật đầu lại thúc nhẹ ngựa tiếp tục đi về phía trước nhập tây môn. Hình Trùng Xuyên khẽ cười bắt đắc dĩ lắc đầu nhìn Khương Văn. Hắn cũng là tiếp tục dắt ngựa cho Diệp Cẩn Huyên, tay cũng không quên đưa khăn cho nàng.
"Đa tạ nhị vị công tử." Diệp Cẩn Huyên tiếp nhận khăn rồi mang lên mặt. Không khí từ mũi nàng liên tục bị nàng dùng sức hắt mạnh ra. Mùi của nam nhân dính vào khăn khiến nàng có chút khó chịu.
Nàng vốn đối với nam nhân bây giờ cũng là lạnh tâm, trên đời này thứ phản phúc nhất chính là nam nhân. Lời nói ra miệng chưa từng biết giữ lời. Tiêu biểu chính là Đoan Mộc Chiến Phàm lúc trước vậy, hắn bảo mang nàng ngũ mã phanh thây đến cùng lại mang răng nàng từng chiếc từng chiếc tươi sống mà nhổ xuống. Chỉ là nhổ đến chiếc thứ tứ nàng chết mất rồi, sợ là làm hắn mất hứng rồi.
Diệp Nghêu nhập cung diện thánh để Diệp Cẩn Huyên đứng bên ngoài cửa cung chờ. Hắn muốn đích thân đưa nàng trở về phủ nên không hề cho người đưa nàng trở về trước.
Diệp Cẩn Huyên đứng bên ngoài cửa cung cũng không dám nhìn vào mà quay lưng lại với cửa cung. Đây là nơi mà nàng sợ, nơi nàng bước vào vĩnh viễn không thể trở ra. Nàng thật không muốn nhìn thấy nó nữa.