Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 1 : Trọng sinh

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Editor: Tiểu Tuyền

Bên tai truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế xa xa gần gần, Sa Mạn

cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, trong lúc nhất thời không biết bản

thân mình đang ở chỗ nào. Đã xảy ra chuyện gì, nàng bị làm sao vậy?



Nàng nhớ được mình vừa mới tham gia xong biện luận bảo vệ luận văn,

đang hứng thú hừng hực chạy đi tìm bạn trai của nàng. Kết quả nàng phát

hiện bạn trai của mình đang nhiệt tình ôm hôn một cô gái, mà đối phương

là một nữ sinh học cùng khoa với nàng.



Nàng cảm thấy như bị sét đánh, tên bạn trai bình thường chu đáo luôn

miệng nói yêu nàng hiện tại lại như thế, Sa Mạn nhất thời có chút phản

ứng không kịp.



Sau đó, nữ sinh kia liền kể rõ sự tình dài dằng dặc. Nàng mới biết

được, bạn trai nàng trong lúc đang cùng nàng cặp bồ đồng thời cũng âm

thầm cùng nữ sinh này mập mờ không rõ. Hiện tại sắp đến tốt nghiệp, nữ

sinh kia liền hướng bạn trai nàng nói rõ, nữ sinh kia có cha là một

trưởng quận. Nữ sinh kia đối với bạn trai nàng đảm bảo, chỉ cần hắn

theo nữ sinh kia về quê quán, làm một viên chức nhà nước, sau đó chỉ dựa vào quan hệ của cha cô ta thì sẽ được lên như diều gặp gió, trở ngôi

sao mới của thành phố xx, sau đó thì danh lợi song thu.



Bạn trai đáp ứng, trong lúc hai người đang đem gian tình từ trong

lòng đất chuyển hướng trên mặt đất, thì bị Sa Mạn chạy tới phát hiện.



“Anh vẫn hỏi ba và anh trai em làm cái gì đúng không?” Sa Mạn rất

nhanh lấy lại tỉnh táo, hoàn toàn làm như không thấy nữ sinh kia đang

dương dương tự đắc, nàng chỉ chuyển hướng qua bạn trai nói “Ba mẹ em đều là người siêu việt, cho nên họ của mẹ, chính là tên của ba. Nếu anh vẫn chú ý chuyện của nhà em ở thành phố kia, vậy thì không cần em nói, anh

cũng biết ba em là ai.”



Bạn trai kia ánh mắt đột nhiên hưng phấn lên, cực kỳ nhanh chóng mà bỏ rơi cánh tay của nữ sinh kia, chạy tới chỗ nàng



“Mạn Nhi, đó là một hiểu lầm. Là cô ấy vẫn thầm mến anh, mới vừa rồi

hướng anh biểu lộ. Anh thấy cô ấy đáng thương, nên nhất thời mềm lòng.

Em nên biết, trong lòng anh chỉ có em thôi.”



Bạn trai đi tới, cao lớn đẹp trai, với nụ cười rực rỡ, giống như lúc nàng thích hắn.



Bất quá nó đã không còn tác dụng, nàng thất tình rồi, đồng thời cũng đã nhận rõ bản chất của một người.



“Nhưng mà em không biết anh rồi, anh. . . . . . Bị em đá.”



Sa Mạn lớn tiếng tuyên bố, tiêu sái xoay người. Bạn trai, không, hiện tại đã là bạn trai cũ rồi, lập tức đuổi theo nàng. Nữ sinh kia lúc này giống như phát điên vậy, từ phía sau nhào đầu về phía trước.



“Cô đi chết đi, tôi sẽ không bao giờ … muốn làm nhân tình bí mật

nữa.” Nữ sinh kia hung hăng đẩy mạnh, không phải đẩy nam nhân hạ tiện

kia, mà là cô.



Sau đó, cô nghe được thanh âm thắng xe bén nhọn, tiếng kinh hô của

người chung quanh. Hình ảnh cuối cùng khi rơi vào trong mắt cô, là khuôn mặt dữ tợn của nữ sinh kia, và sắc mặt như bị sét đánh trúng của bạn

trai cũ.



Nàng bị tiểu Tam kia đẩy một cái, thì xảy ra tai nạn xe cộ. Tiện nam


Vì thế, bọn họ đã đánh chú ý tới trên đầu Liên Mạn Nhi chỉ có mười tuổi.



Sa Mạn từ từ thu nạp trí nhớ của Liên Mạn Nhi, thì ra đã trở về không được, như vậy thì phải ở cái thế giới này hảo hảo sống sót.



Từ đây, nàng chính là Liên Mạn Nhi.



Lúc này Trương thị từ bên ngoài bưng một chén lớn đi tới.



“Mạn Nhi, ăn một chút gì đi, mẹ cố ý xin bà nội con một ít mì đó.”



Liên Mạn Nhi quét cái chén kia một cái, là một chén mì nước rất bình

thường, bên trên mì phủ một lớp súp, phía trên súp còn rắc chút hành

thái. Nàng bụng rất đói, bình thường, nếu như lúc nàng là Sa Mạn thì

tuyệt đối sẽ không ăn nó, hiện tại nó lại rất hấp dẫn khẩu vị của Liên

Mạn Nhi.



Nhưng Liên Mạn Nhi cố dịch chuyển tầm mắt khỏi bát mì. Chỉ nhớ lại

Trương thị vì Đại bá phụ cùng đại bá mẫu mà muốn bán đi nàng, mà cha của nàng cũng gật đầu đồng ý.



Trương thị dĩ nhiên nhìn biết Liên Mạn Nhi giận nàng cái gì, nên ánh mắt đã ươn ướt.



“Mạn Nhi, con ba ngày không ăn cái gì, ăn chút ít đi, mẹ đã bỏ thêm

hai giọt dầu ở trong súp, bà nội con không nhìn thấy. Bình thời con

không phải là thích ăn cái này nhất sao, còn hay ồn ào bảo mẹ làm cho

con ăn.” Trương thị ở bên cạnh Liên Mạn Nhi ngồi xuống, ôm Liên Mạn Nhi

xoay người lại đối mặt với mình, “Mạn Nhi, mẹ đút cho con.”



Hiện tại giả mù sa mưa làm cái bộ dáng này còn có ý nghĩa sao? Vì con gái của người khác, mà muốn bán đi con gái của mình, nàng mới không cần phụ mẫu như vậy.



Liên Mạn Nhi giơ tay lên, muốn đem chén mì kia hất đi. Nhưng nàng vừa cúi đầu đã nhìn thấy tiểu Thất dựa vào kháng, đang chớp mắt to, nhìn

chén mì kia. Tay Liên Mạn Nhi đang giơ lên một lần nữa rơi xuống, chỉ

quay thân thể đi, không nhìn Trương thị.



Trương thị dụ dỗ một hồi lâu, mì cũng nguội, lớp mỡ phía trên đã kết

thành khối, nhưng Liên Mạn Nhi cắn chặt răng, chính là không ăn. Liên

Thủ Tín cùng mấy hài tử cũng tới đây khuyên, Liên Mạn Nhi cũng không có

nửa điểm dao động.



“Ta không ăn, chết đói sạch sẻ. Ăn no, chờ các người đem bán ta sao?” cuối cùng Liên Mạn Nhi rốt cục mở miệng nói.



Trương thị nước mắt ào ào tuôn xuống.



“Cái này không có cách nào khác rồi, đều tại ta, sao lại ngu như vậy.”



“Ôm lên trên phòng, cho ông nội bà nội nàng xem một chút đi.” Liên Thủ Tín trầm mặc một hồi lâu nói.



Phải cố gắng mà sống sót, đầu tiên không thể bị bán đi. Liên Mạn Nhi

nghĩ tới, cái nhà này, tựa hồ là Liên lão gia tử cùng Liên lão thái thái làm đương gia. Như vậy, phải nhớ sau này để không bị bán đi, thì phải

để cho hai người kia gật đầu mới được.



Cha mẹ không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào mình, Liên Mạn Nhi âm thầm nắm chặt tay.