Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 2 : Bán Hay Là Không Bán

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Nhật ảnh tây tà (hoàng hôn), bình thường đúng lúc này, Liên

gia đã ăn xong bữa tối rồi, nhưng mà hôm nay, trong đông phòng của

Liên gia, trên giường gạch lại có nhiều người đang ngồi, bàn ghế vẫn còn không có mang lên.



Lão gia tử của Liên gia – Liên Phương, là một ông lão mặt đỏ cao gầy. Hắn ăn mặc một thân quần áo vải thô màu xanh, ngồi xếp bằng tại đầu

giường đặt gần lò sưởi, ở trên miệng xoạch xoạch rít lấy thuốc lá rời.



Tại đối diện Liên lão gia tử, một trung niên nam tử lưng hướng về

phía dưới giường gạch đang ngồi xếp bằng, sắc mặt trắng nõn, chính là

con trai trưởng Liên Thủ Nhân của Liên gia. Hắn ăn mặc lụa tơ màu Quỳ

Hoa, đội khăn vuông, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.



Cách hai người không xa, có mấy cái nữ nhân ngồi vây quanh. Ngồi gần

cửa sổ chính là Liên lão thái thái Chu thị. Chu thị tóc đã có chút thưa

thớt, nên chải đầu không ngay ngắn, trên mặt lờ mờ có thể nhìn ra lúc

tuổi còn trẻ cũng có bộ dạng thùy mị. Ngồi kế bên Chu thị, là nữ nhi của lão gia tử cùng Liên lão thái thái sinh ra khi đã lớn tuổi, gọi là

Liên Tú Nhi, năm nay mười bốn tuổi. Liên Tú Nhi da mặt hơi đen, giống

như một cái mô hình được khắc ra của Liên lão gia tử. Tiểu cô nương này

mặc bộ hoa bối tử màu đỏ in hoa mới tin, trên mái tóc dùng ít dầu tóc

rồi búi lên đỉnh đầu, bên trên còn cắm một cây trâm vàng Tiểu Phượng, kế bên trâm cài một đóa hoa màu hồng phấn.



Liên Hoa Nhi cùng Liên Tú Nhi chân kề chân, thân mật mà ngồi cùng một chỗ. Nàng mặc bộ hoa bối tử màu hồng cánh sen, mái tóc đen kịt búi

thành búi trên đỉnh đầu, hai bên tai rủ xuống vài lọn tóc. Da thịt của

nàng tuyết trắng, tại ở bên cạnh Liên Tú Nhi, nên càng lộ ra mắt hạnh má đào, xinh đẹp động lòng người.



Muội muội của Liên Hoa Nhi là Liên Đóa Nhi, cũng ăn mặc bộ hoa bối

tử mới tinh, đang vểnh miệng nửa tựa vào trong ngực mẹ nàng là Cổ thị.

Cổ thị ngồi ở giường xuôi theo bọn trẻ, trên người mặc áo váy màu xanh

ngọc cũng là nửa mới nửa cũ.



Bởi vì Liên lão gia tử không nói lời nào, nên tất cả mọi người không

dám lên tiếng, chỉ có cô cháu Liên Tú Nhi cùng Liên Hoa Nhi hai cái đầu

lần lượt chụm vào, thì thầm nhỏ giọng đùa giỡn.



Liên Mạn Nhi từ bên ngoài tiến đến, liếc nhìn thấy Liên Hoa Nhi. Liên Hoa Nhi ngẩng đầu, nhìn lại Liên Mạn Nhi, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, đang nói chuyện Liên Tú Nhi cũng dừng lại.



Trương thị giúp đỡ Liên Thủ Tín đem Liên Mạn Nhi trên lưng hắn thả xuống trên giường gạch.



Liên Mạn Nhi ngồi ở đó, lặng lẽ đánh giá người trong phòng. Liên lão

gia tử năm nay có lẽ năm mươi bảy tuổi, thân thể trước mắt cường tráng vô cùng. Liên lão thái thái lúc còn trẻ nhất định là mỹ nhân, lão đại

và lão Tứ của Liên gia tướng mạo đều giống nàng, đáng tiếc Liên Tú Nhi

lại không giống nàng. Liên Tú Nhi năm nay mười bốn tuổi, cùng tuổi với Liên Chi Nhi nhi. Ai, Liên Chi Nhi nhi quá gầy, giống Liên Tú Nhi mới

xem như dậy thì bình thường.



Gương mặt trắng nõn, bờ môi mỏng chính là con dâu Cổ thị, vợ của lão

đại Liên gia đi, còn có tỷ muội Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi, đều ăn

mặc tơ lụa. Ai, Liên Mạn Nhi ngầm thở dài.
Bất quá, mặt khác thì có người đã sốt ruột rồi.



Liên Hoa Nhi nắm chặt khăn, khẩn trương nhìn Cổ thị một chút, hai mẫu tử cùng một chỗ nhìn qua Liên Thủ Nhân.



“Cha, việc này, ta đã làm chủ đồng ý với người ta. Lão Tứ cũng gật

đầu rồi. Ta không thể nói mà không giữ lời ah.” Liên Thủ Nhân nói.



Liên lão gia tử lại xoạch xoạch kéo thuốc lá rời, hiển nhiên là chủ ý đã định.



“Cái kia, vậy năm trăm lượng tiền sính lễ thì ai đền đây?”



“Cha, nương, các người đã cầm lấy tiền bán ta rồi?” Liên Mạn Nhi cố ý hỏi.



Nàng bây giờ đang cưỡng chế lửa giận, chuyện trăm ngàn chỗ hở, nghe

xong đã biết rõ không đáng tin cậy, thế mà Liên Thủ Tín cùng Trương thị

lại đi tin tưởng? Khuê nữ bị người ta bán đi, bọn hắn vẫn còn giúp đám

người đó điếm tiền. Không, so với điếm tiền còn không bằng, bọn hắn ngay cả điếm tiền hay không điếm tiền cũng không biết, chỉ như cọc gỗ mà

ngồi ở bên cạnh.



“Mạn Nhi là thịt trên người của ta đến rơi xuống, ta không ăn không

uống, cũng tiết kiệm một miếng ăn cho nàng, thì làm sao bán khuê nữ.”

Trương thị đột nhiên đứng thẳng lên nói.



“Đại ca, Dương Thành Phong cho ngươi mượn năm trăm lượng, ngươi cầm

mua ngọc bội. Lúc nào thì đã trở thành tiền sính lễ rồi?” Liên Thủ Tín nói.



Liên Mạn Nhi âm thầm nắm chặt lại nắm đấm, hai vợ chồng này quả là ngốc không có thuốc chữa a.



“Lão đại, ngươi đem tiền trả lại cho người ta!” Liên lão gia tử nói.



“Gia, người không bán ta nữa hả?” Liên Mạn Nhi hai mắt sáng ngời,

dùng cả tay chân leo đến bên người Liên lão gia tử, mắt to lấp lánh mà

nhìn xem Liên lão gia tử. Đây cũng là cháu gái ruột của ngươi a, cho

xin, thân tình hãy mau mau tỉnh lại đi.



Liên lão gia tử đối với việc Liên Mạn Nhi đột nhiên dựa vào gần như là rất không thích ứng, bất quá vẫn gật đầu.



“Thật sự không bán nữa hả?”



“Không bán, chúng ta không bán khuê nữ.” Liên lão gia tử nói như chém đinh chặt sắt, “Quay trở lại bên người mẹ ngươi ngồi đi.” Liên lão gia

tử nghiêng đầu đi, lại xoạch xoạch kéo thuốc lá rời.



Liên Mạn Nhi một lòng treo ngược rốt cục đã để xuống.



Bỗng Liên Hoa Nhi đột nhiên tựa ở trên người Liên Tú Nhi, nức nở nghẹn ngào mà khóc lên.