Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 115 : Trộm
Ngày đăng: 16:46 18/04/20
Edit: Thanh Lê
Beta: Sakura
“Nhị tỷ, tỷ làm sao vậy?” Tiểu Thất đi theo sau lưng Liên Mạn Nhi vào nhà, trông thấy Liên Mạn Nhi như vậy, liền vội hỏi.
“Tỷ không sao.” Liên Mạn Nhi làm như không có việc gì nhìn thoáng qua tiểu Thất, ân cần mà nói, “Tiểu Thất, đi mệt không, lên trên giường
nghỉ ngơi đi thôi.”
“Nha.” Tiểu Thất đáp ứng, đi đến trước giường, lại không hướng trên
giường gạch ngồi, mà cười hì hì chạy đến đầu giường đặt xa lò sưởi.
“Tiểu Thất đệ làm gì đó?” Liên Mạn Nhi kỳ quái hỏi.
Tiểu Thất đứng đầu giường, che miệng cười nhìn Liên Mạn Nhi.
“Nhị tỷ, đệ biết rõ, trên giường gạch nóng phỏng mông, đệ mới không
ngồi ở đó. Muốn ngồi, đệ phải ngồi đầu giường đặt xa lò sưởi.” Tiểu Thất cười đến thanh âm đều run lên.
Liên Mạn Nhi lập tức giương nanh múa vuốt đi bắt tiểu Thất. Hôm nay
bên trong lò đốt quá nhiều lửa, giường nóng, nhưng Liên Mạn Nhi sớm quên mất việc này, vừa rồi đặt mông ngồi xuống giường, bị phỏng nhảy xuống
đất. Tiểu Thất thằng này quỷ tinh linh, biết rõ là có chuyện như vậy,
còn cố ý hỏi nàng, hiện tại còn giễu cợt nàng. Đương nhiên, nàng không
nói ra là muốn tiểu Thất cũng bị mắc lừa, ngồi vào giường gạch để bị
phỏng mông.
Tiểu Thất đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn đứng ở đó, bị Liên Mạn Nhi trảo, hai đứa trẻ con một cái chạy, một cái đuổi, đang làm ầm ĩ thì
Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang đi vào phòng.
Tiểu Thất nhanh nhẹn trốn đến sau lưng Trương thị, bắt lấy vạt áo Trương thị làm nũng, kêu to mẹ cứu mạng.
“Hai đứa làm gì kia? Nóc phòng cũng bị hai đứa làm cho cho nhấc lên rồi.” Trương thị cười nói.
Liên Mạn Nhi tranh thủ thời gian nháy mắt Tiểu Thất, muốn hắn không
nói ra chuyện mình vừa rồi bị nóng mông. Đáng tiếc không như mong muốn.
“Nhị tỷ vừa rồi ngồi trên giường gạch.” Tiểu Thất chỉ vào đầu giường đặt gần lò sưởi nói.
Người một nhà liền đều hiểu được, trong ánh mắt nhìn Liên Mạn Nhi đều mang tươi cười.
Liên Mạn Nhi cũng không tránh được. Nàng dù sao cũng không phải là
“Sinh trưởng ở địa phương”, đối với thuộc tính giường sưởi, trong lúc
nhất thời quên cũng không coi là chyện gì kỳ lạ.
“Giường chiếu này ta cùng Chi Nhi lúc ra cửa đã cuốn lại rồi. Là Mạn
Nhi trải ra hay sao?” Trương thị liền đi đến đầu giường đặt gần lò sưởi, nhìn xem giường chiếu nói. Bởi vì giường quá nóng, Trương thị sợ chiếu
bị nướng hư mất, cho nên lúc ra cửa, cố ý cùng Liên Chi Nhiđem giường
chiếu cuốn cùng một chỗ.
vụng đồ của bọn nhỏ, cái này làm cho hắn cảm giác rất xấu hổ, quả thực
liền muốn tìm một cái lỗ mà chui vào. Trước kia cũng có chuyện tương tự, cầu Trương thị không đi so đo, Trương thị cũng đều nhẫn nại xuống dưới. Khi đó bọn nhỏ còn nhỏ, lừa gạt một chút cũng sẽ trôi qua. Hắn vừa rồi
nói như vậy, cũng là muốn qua loa cho xong, Tiểu Thất là một đứa bé, có
đôi khi ăn vụng một chút cũng không thành vấn đề.
Nếu Tiểu Thất mơ hồ, không để ý vậy thì xong việc. Thế nhưng Tiểu
Thất tuy tuổi còn nhỏ nhỏ lại rất để ý chuyện này. Hắn không thể vì mặt
mũi của mình, vì mặt mũi Chu thị, thật sự vu oan cho con mình ăn vụng.
Hiện tại bọn nhỏ đều lớn rồi, rốt cuộc lừa gạt không nổi nữa.
Liên Thủ Tín phiền não đến nỗi muốn cào cả da đầu.
Mấy đứa trẻ nhìn mặt nhau nói chuyện, đều có chút minh bạch là chuyện gì xảy ra, lại kề tai nhau nói nhỏ, hơi chút không rõ cũng đã minh
bạch.
Mấy mẹ con liền đều không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Liên Thủ Tín.
“Đừng…” Liên Thủ Tín muốn nói đừng đều nhìn ta như vậy, nhưng lại nói không nên lời. Đến lục lọi đồ đạc bọn hắn chính là mẹ ruột hắn, vừa rồi ý đồ giữ gìn Chu thị vu oan cho trẻ con cũng là hắn.
“Cũng may Tiểu Thất rất biết nói chuyện, vậy là tốt rồi.” Liên Mạn
Nhi vuốt đầu Tiểu Thất, ý vị thâm trường mà nói. Nàng không khỏi nghĩ,
trước kia Tiểu Thất có phải hay không thay Chu thị nhận qua rất nhiều
oan ức, thậm chí khi nàng khi còn bé, có phải hay không cũng thay Chu
thị nhận oan ức.
“Ta có nên dưỡng con mèo hay cái gì đấy. Mèo không biết nói chuyện.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Mấy đứa trẻ đều gật đầu, Trương thị như trước không nói lời nào mà nhìn xem Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín bị bắt buộc, không nói lời nào đều không được.
“Mẫu thân tuyệt sẽ không trộm ăn cái gì.” Liên Thủ Tín đỏ mặt nói.
Trương thị thấy Liên Thủ Tín bộ dạng xấu hổ, rất muốn cười váng lên,
muốn cười thật to, bất quá nàng vẫn là nhịn được. Chu thị là mẹ Liên Thủ Tín, mặc kệ trong lòng nàng nghĩ như thế nào, cơ bản vẫn phải cho chồng mình lưu một ít mặt mũi.
“Sợ là Tú nhi cũng tới.” Trương thị nói. Trước kia Chu thị cũng thừa
dịp nàng không ở nhà, lục lọi đồ đạc của nàng là thói quen, nhưng đúng
là Chu thị sẽ không ăn vụng hoặc là trộm đồ. Chu thị lén lục lọi đồ đạc
của con dâu, tuyệt đối sẽ không mang theo con dâu khác, muốn mang theo
cũng chỉ có mang Liên Tú Nhi.
“Việc này xử lý thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi. Tặc đã tìm được, kế tiếp làm cái gì mới là vấn đề.