Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 116 : Bánh bao luyện thành

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Edit: Thanh Lê

Beta: Sakura

Theo ý tứ Liên Mạn Nhi, chuyện này tốt nhất là Liên Thủ Tín đi tìm

Chu thị nói một câu. Bọn hắn dù sao cũng là mẹ con thân sinh, không nói

nặng nhẹ, không có người khác ở cùng, dù thế nào đều có thể chuyển biến

tốt đẹp. Nếu như là Trương thị, hoặc là các nàng mấy cái đứa nhỏ đi qua

cùng Chu thị nói, Chu thị thẹn quá hoá giận, còn không biết sẽ náo thành cái dạng gì.



Dựa theo đạo lý mà nói, các nàng là không sai một chút nào, việc này

tất cả đều là Chu thị sai. Náo lên, Chu thị tự nhiên là mặt mũi quét

rác. Chuyện này khó tránh khỏi trở thành trò cười, bị người ta bình luận trước mặt hoặc sau lưng. Niên đại này không giống với niên đại kiếp

trước của nàng, quan niệm gia tộc là phi thường trọng yếu. Cùng là người Liên gia, mặt mũi các nàng cũng được sáng sủa, huống chi Liên Thủ Tín

vẫn là con ruột Chu thị. Có câu nói cửa miệng, thanh quan cũng khó quản

việc nhà, nhà cũng không phải là một nơi có thể dễ dàng giảng đạo lý.



Hơn nữa, tuy mọi người đều biết, chuyện này ngoại trừ Chu thị, liền

không có người khác. Nhưng là dù sao cũng không bắt được Chu thị tận

tay. Chu thị tuyệt đối sẽ không thừa nhận, đến lúc đó bị cắn ngược lại

một cái, việc này lại càng náo nhiệt lên.



Đương nhiên, nếu như Trương thị đanh đá một chút, lập tức đứng ở cửa, chỉ cây dâu mắng cây hòe một hồi, Chu thị chột dạ, bận tâm thể diện,

lần sau cũng cũng không dám còn làm như vậy. Thế nhưng Trương thị tuyệt

đối sẽ không ra ngoài chửi đổng.



Như vậy muốn Liên Mạn Nhi tự mình ra trận?



Liên Mạn Nhi xoa trán. Nàng lúc trước liền rất bội phục mấy bà cô bác ở quê: đám bọn họ, trong tay cầm một cây chổi, chỉ vào gà vịt ngỗng,

không điểm danh tên họ đến ai nhưng có thể đem đối thủ mắng đến âm thầm

thổ huyết, đóng cửa không dám ra khỏi nhà. Nhưng đến phiên chính mình,

nàng là không có bản lĩnh này.



Cho nên chuyện này để cho Liên Thủ Tín đi giải quyết.



“Lần sau đi ra ngoài, ta lưu một người coi nhà, nếu không thể thì liền khóa cửa.” Liên Thủ Tín lúc này mở miệng nói.



Vậy lần này coi như xong? Trương thị có thể nhẫn rất nhiều năm. Nhưng Liên Mạn Nhi một lần cũng không thể nhịn. Thế nhưng nàng biết, Liên Thủ Tín sĩ diện cũng được, ngu hiếu cũng được, sợ Chu thị cũng được, hắn là tuyệt không dám đi nói cùng Chu thị “Mẫu thân! Thỉnh ngươi về sau đừng

đi lục lọi đồ đạc của chúng ta”. Những lời này, thậm chí chỉ là ám chỉ,

hắn cũng khó mà mở được miệng.



“Mẹ…” Liên Mạn Nhi liền tiến đến bên người Trương thị. Hỏi ý tứ Trương thị.



“Bà nội con tính tình là như thế đấy.” Trương thị thở dài một hơi. Từ khi nàng về nhà chồng, lần thứ nhất cùng Liên Thủ Tín về nhà mẹ đẻ, lúc trở lại liền phát hiện có người động vào đồ của mình. Nàng lúc ấy còn

chỉ nghĩ là mình nhớ lầm rồi. Cũng không có để ở trong lòng.


“Cái này là biện pháp tốt nhất rồi.” Liên Mạn Nhi nói.



Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ, xác thực cũng nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn, chỉ phải gật đầu đáp ứng.



Người một nhà cầm tiền cùng điểm tâm hướng đến phòng trên.



Sắc trời đã có chút lờ mờ, nhưng trong phòng trên còn chưa có ánh

đèn. Lúc bọn hắn đi tới đã nhìn thấy Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa

đều ở đó, tựa hồ đang tại cùng Liên lão gia tử đang nói gì đó, gặp người một nhà Liên Thủ Tín đến, liền đều ngừng miệng.



“Lão Tứ a, đệ thật đúng là mua a. Thế nào khi đó còn gạt nhị ca, còn

sợ nhị ca đoạt của đệ hay sao?” Liên Thủ Nghĩa một tay vịn sau eo mình,

đối với Liên Thủ Tín nói.



“Nhị bá, cha cháu còn muốn bá hỗ trợ, là bái cùng Hà lão cậu đột

nhiên bỏ chạy, cũng không biết vì sao kia.” Liên Mạn Nhi cười nói.



Liên Thủ Nghĩa nhớ tới eo của hắn vì sao bị tổn thương, lập tức á khẩu không trả lời được, đồng thời cảm giác eo càng đau.



Liên lão gia tử để cho mấy người Liên Thủ Tín lên trên giường ngồi.



“Giường các ngươi hôm nay thiêu không ít, còn có thể nằm lên không. Nếu không đến phòng trên này nằm đỡ.” Liên lão gia tử nói.



“Đầu giường đặt xa lò sưởi còn ngủ được.” Liên Thủ Tín lên tiếng, “Nếu không thể, buổi tối sẽ để cho mấy đứa nhỏ qua?”



“Trong phòng này cũng nhóm lửa không ít.” Liên Tú Nhi cùng Chu thị

ngồi ở đầu giường đặt xa lò sưởi, đúng lúc này liền mở miệng nói, “Hoa

Nhi cùng Đóa Nhi còn muốn tới nằm, nhiều người như vậy ngủ không được.

Tứ ca, phòng các ngươi cũng không đốt nhiều lửa như vậy, cơm trưa cùng

cơm tối nay chẳng phải đều không nhóm lửa sao?”



“Mặc kệ nàng, lát nữa Mạn Nhi mấy đứa nhỏ các cháu cứ đến đây là

được.” Liên lão gia tử nói. Mặc dù trong phòng ánh sáng lờ mờ, cũng có

thể thấy Liên lão gia tử đầy mặt ánh sáng màu đỏ. Hắn lúc trên thị trấn

uống nhiều rượu, hơn nữa hiển nhiên tâm tình rất tốt.



“Ông nội, chúng ta đưa tiền đậu phộng đến cho ông.” Liên Mạn Nhi cười nói.



Liên Thủ Tín liền đem tiền giao cho Liên lão gia tử.



Liên lão gia tử xem thấy là hai xâu tiền cùng với bốn xuyến tiền, liền không nhận.