Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 117 : Tương kế tựu kế
Ngày đăng: 16:46 18/04/20
Edit: Thanh Lê
Beta: Sakura
Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa liếc nhau một cái, đều đem ánh mắt chăm chú nhìn vào hai xâu tiền.
“Lão Tứ, nhà con đủ tiền mua đất chưa? Tiền này không cần nóng nảy,
những năm qua tiền đậu phộng cũng không có được sớm như vậy.” Liên lão
gia tử nói.
“Phụ thân, lão Tứ thoáng cái có thể mua nhiều đất như vậy, hai xâu tiền này có tính là cái giì.” Liên Thủ Nghĩa nói.
“Con không quản lý việc nhà, không biết củi gạo quý giá.” Liên lão
gia tử răn dạy Liên Thủ Nghĩa, “Dù chỉ một đồng tiền, muốn tích lũy được cũng không dễ.”
“Lão Tứ thế nhưng lại phát tài.” Liên Thủ Nghĩa nói, “Một cái công
thức, có thể bán tám mươi lượng bạc. Phụ thân, chúng ta còn có cái công
thức nào khác không, lão Tứ ở riêng còn muốn tiền, đại ca muốn làm quan, cũng không thể đều dựa vào nhà chồng Hoa Nhi chuẩn bị, Nhị Lang muốn
kết hôn, rồi lại tiếp đến Tam Lang, cái nào cũng đều phải dùng tiền cả.”
Liên Thủ Nghĩa cũng không đi thị trấn uống rượu, lại biết mua đất tám mươi lượng bạc là từ bán công thức có được, nhất định là Liên Thủ Nhân
nói cho hắn biết. Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, đột nhiên trong lòng khẽ
động, Liên Thủ Nghĩa nói nghe như có ý tứ khác.
Liên Thủ Nghĩa ý nói công thức kia là lão gia tử đưa cho Liên Thủ
Tín, hắn muốn Liên lão gia tử lấy thêm cái phương tử khác đổi ra tiền,
cho phòng lớn cùng nhị phòng tiêu!
“Nhị ca, ca nói cái gì đó?” Liên Thủ Tín mở miệng nói, “Công thức kia là mấy đứa nhỏ nghĩ ra, vận may tốt, buôn bán kiếm được mấy đồng tiền.
Hiện tại cũng dùng để mua đất, chúng ta trong tay cũng cực nghèo rồi.
Mấy mẫu đấy không mua không được, vài mẫu đấy là một nhà lớn nhỏ để nhét đầy cái bao tử.”
Liên Thủ Nghĩa nói hắn không thích nghe, nhưng hắn nói chuyện với Liên Thủ Nghĩa vẫn là rất khách khí.
“Lão Nhị a, ta hiểu.” Liên lão gia tử nghe Liên Thủ Tín nói xong mới
mở miệng nói, “Con đây là ngờ vực vô căn cứ ta phải không, con nghi ta
thiên vị lão Tứ. Thế là oan cho lão Tứ.”
“Phụ thân, con không phải ý tứ kia.” Liên Thủ Nghĩa vội nói.
Liên Mạn Nhi nghe thấy Liên Thủ Nghĩa nghĩ một đằng nói một nẻo, Liên lão gia tử tự nhiên cũng hiểu.
“Lão Tứ phân ra ở riêng, cái nhà này đối với hắn bất công.” Liên lão gia tử chậm rãi nói.
Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa đều là tinh thần chấn động.
Chu thị có chút thói quen, kỳ thật tại Liên gia là bí mật công khai.
“Lão Tứ, vợ lão Tứ, hai người nói, đây không phải mấy đứa trẻ chính mình gặm hay sao?” Liên Thủ Nhân liền hỏi.
Liên Thủ Tín ban nãy đã trải qua một hồi, việc này vẫn là bí mật chỉ
có mấy cha con mình với nhau, lúc này tự nhiên sẽ không vu hãm con của
mình.
“Mấy đứa con của đệ đều rất quy củ, trước kia lúc không ở riêng mọi
người cũng biết. Hiện tại ở riêng rồi càng sẽ không.” Liên Thủ Tín cùng
Trương thị nói.
“Tiểu nha đầu, cháu vừa rồi nói trộm là người trong nhà ta đúng
không?” Liên Thủ Nghĩa tròng mắt ùng ục đi lòng vòng, đột nhiên nghiêm
nghị đối với Liên Mạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn, Liên Thủ Nghĩa đây rõ ràng là muốn nghĩ thêu dệt chuyện.
Đem bao điểm tâm này đưa tới đây ý là để cho Chu thị cùng Liên Tú Nhi tự giải quyết cho tốt, nói cho các nàng biết về sau lại có chuyện như
vậy, người nhà tứ phòng sẽ không nhịn nữa. Hiện tại Liên lão gia tử cũng nhìn thấy, chắc hẳn cũng đã rõ ràng là chuyện gì xảy ra. Về sau Chu thị cùng Liên Tú Nhi tự hạn chế cũng tốt, Liên lão gia tử áp chế cũng tốt,
nếu muốn đi vào phòng tứ phòng lục lọi phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Mục đích đưa điểm tâm đã đạt tới. Liên Thủ Nghĩa muốn dựa vào Chu thị cùng các nàng trở mặt, Liên Mạn Nhi cũng sẽ không như ý hắn.
“Nhị bá, cháu cũng không nói bá cùng Nhị thẩm là trộm.” Liên Mạn Nhi nhút nhát e lệ nói.
Không đề cập tới người khác mà chỉ nói đến Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị, rõ ràng nói trộm đúng là hai bọn họ.
“Nhị thẩm thường ưa thích sau lưng bảo cháu làm cho ăn.” Liên Mạn Nhi nói làm cho, không nói trộm, “Nhị thẩm ưa thích ăn trứng gà, ăn gà,
chắc có lẽ không ăn điểm tâm. Ai ôi!!!, điểm tâm ở bên trong có trứng
gà.”
Liên Thủ Nghĩa tức giận trừng mắt với Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, con mắt nào của cháu trông thấy Nhị thẩm cháu trộm ăn điểm
tâm. Cháu hôm nay nếu không nói rõ năm rõ mười, lão Tứ, ta hôm nay liền
không để yên cho các ngươi.”
“Cháu cũng không nói là Nhị thẩm a. Ai ăn vụng thì trong nội tâm tinh tường.” Liên Mạn Nhi nói, “Cháu nơi này có chứng cớ.”
“Tất cả im miệng cho ta.” Chu thị đột nhiên lớn tiếng nói.