Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 12 : Chu thị Dạy Dỗ con dâu

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Editor: Rabbit dễ thương

Beta: Tiểu Tuyền

“Thê tử Lão Nhị , ngươi đi gọi đại tẩu ngươi đến.” Chu thị sai Hà thị.



Hà thị đáp ứng , muốn đi gọi Cổ thị, thì Liên Tú Nhi lại vội vàng từ trên giường gạch bước xuống.



“Nương, để con đi gọi a.” Liên Tú Nhi nói. Chu thị tức giận, nàng

phải tranh thủ thời gian đi nói cho Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi, người khác đi, nàng không yên tâm.



Chu thị nhìn lướt qua Liên Tú Nhi, hừ một tiếng. Liên Tú Nhi thấy Chu thị không có phản đối, liền vội vàng đi tây phòng.



Một khoản thời gian sau, Liên Tú Nhi đã trở lại, hai người Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi dìu Cổ thị cũng đi vào theo.



“Nương, đại tẩu bị bệnh thật, nghe ngài gọi, nên cố gắng gượng dậy tới đây.” Liên Tú Nhi cười đối với Chu thị nói.



Chu thị không có nhìn nữ nhi, chỉ nhìn thoáng qua Cổ thị, trong lòng

thầm mắng. Đem bà sống mấy mươi năm là sống uổng phí chắc, chút thủ đoạn ấy liền muốn lừa gạt bà, nghĩ dễ như vậy à.



“Nương, con dâu thỉnh an ngài.” Cổ thị ngồi xổm người xuống, hướng Chu thị vén áo thi lễ.



Chu thị thấy Cổ thị hành lễ trịnh trọng, trong lòng thoáng thoải mái

đi một chút. Gia đình nông thôn, nhất là người trong nhà sẽ không chú ý

những cấp bậc lễ nghĩa này. Cổ thị hành phúc lễ, là quy cũ trong nhà đại phú mới có, rất hợp khẩu vị của Chu thị.



Cổ thị thấy sắc mặt Chu thị dễ nhìn một chút, lại tiếp tục cười nói,

“Sáng sớm đã muốn tới đây, nhưng thân thể lại không khỏe, đầu rất là

choáng váng. Sợ nương lo lắng, cũng không dám nói ra với nương, muốn đợi khỏe lên một tí sẽ đi qua.”



“Đúng vậy a, nội, buổi sáng nương muốn tới thỉnh an nội, nhưng chưa

có đi được hai bước, thiếu chút liền té ngã, làm chúng cháu rất hoảng

sợ.” Liên Hoa Nhi nói, “Nương nằm ở trên giường gạch, còn không ngừng mà nhắc là muốn qua đây, đây là quy củ mà nàng làm con dâu nên hiếu kính

bà bà. Nói từ lúc người tiến vào cửa Liên gia đến nay, quy củ cấp bậc lễ nghĩa nhà chúng ta đến ngay cả những con cháu trong nhà phú quý đều so

ra kém hơn.”



Chu thị mặt không khỏi từ âm u chuyển sang trời trong xanh, thật sự

là theo lời Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi mà nói…, những câu này đã ăn sâu

vào lòng của bà. Quay đầu lại nhìn Hà thị, Trương thị cùng Triệu thị,

cảm thấy vẫn là con dâu cả hiểu chuyện, tri kỷ.



Bất quá Chu thị lại cũng không bởi vì vậy mà thay đổi chủ ý, nên lập

quy củ vẫn là phải lập. Trước kia không ở cùng một chỗ, tự nhiên là dễ

nói. Về sau, đợi con trai trưởng của bà làm quan, bà tự nhiên là phải đi theo, đến lúc đó cùng Cổ thị ở trong một trạch viện, không tránh khỏi

việc ở chung mỗi ngày, nên thừa dịp hiện tại mà hảo hảo đem Cổ thị quản

giáo một phen, cũng muốn Cổ thị như Trương thị cùng Triệu thị, đối với

bà ngoan ngoãn phục tùng, không dám nói nửa lời từ chối.



Nghĩ như vậy, sắc mặt Chu thị liền trầm xuống, cũng không có để ý ánh mắt cầu tình của Liên Tú Nhi đưa tới.


Liên Tú Nhi không cách nào khác, trừng mắt liếc Liên Mạn Nhi, chỉ phải trở lại phòng.



Cổ thị ở bên cạnh bếp lò loay hoay, nàng nhóm lửa còn không biết, chớ nói chi là nấu cơm. Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi ghét bỏ việc dơ bẩn

này, đều trốn ở trong phòng. Liên Hoa Nhi còn xúc giục Liên Tú Nhi, tìm

Trương thị cùng Triệu thị đến làm cơm. Thế nhưng Liên Tú Nhi lại đem sự

tình làm hỏng, Cổ thị ở bếp lò gấp gáp đến dậm chân.



Nàng thật sự sẽ không làm, cũng không muốn làm những chuyện lặt vặt này. Nhưng Chu thị đã phân công, không làm lại không được.



“Tam đệ muội, Tứ đệ muội.” Cổ thị vén màn cửa đi ra, hướng về phía

Triệu thị cùng Trương thị cười, “Ta rất lâu không có trở về rồi, tay

chân đều làm không quen công việc này, hai đứa hài tử cũng không làm

được. Các ngươi đều là người tài giỏi , liền giúp ta một tay đi!”



Trương thị muốn đáp ứng, thì Liên Mạn Nhi vội vàng giật giật tay áo Trương thị.



“Đại tẩu chờ một chút, chốc nữa ta sẽ đi qua.” Trương thị đối với Cổ

thị nói xong, liền mang Liên Mạn Nhi trở về Tây Sương phòng.



Cổ thị đứng tại cửa, mặt trầm xuống.



“Mạn Nhi, con đau lòng nương, nương biết rõ.” Ở trong Tây Sương

phòng, Trương thị nghiêm mặt đối với Liên Mạn Nhi nói, “Chỉ là có một

đạo lý con phải hiểu được. Người một nhà, không thể tính toán rõ ràng,

chi li như vậy. Người sống trong một nhà, dù sao cũng phải có người chịu thiệt, bằng không mọi người như thế nào có thể sống cùng. Mạn Nhi con phải nhớ kỹ, làm việc mệt mỏi không chết người. Nương tay chân mau lẹ,

nương đã làm nhiều, ăn cơm ngon, ăn cơm phải chính đáng.”



Liên Mạn Nhi có chút nghẹn lời. Những lời Trương thị nói đủ ghi lại

thành một cuốn sách đạo lý, nhưng không thể nhận rõ hoàn cảnh chung

quanh, sẽ quá mức cổ hủ rồi, trả giá không công, ngay cả tôn kính cơ

bản cũng đều không chiếm được.



“Nương, người nói đều đúng. Nhưng cũng phải xem đối phương là người

nào…” Liên Mạn Nhi nói, “Nếu như nương tốt, nương khoan hậu cùng nhẫn

nhịn làm cho đối phương nhìn thấy, đem những chỗ tốt của nương cho rằng

là mềm yếu dễ khi dễ, vậy nương nên làm cái gì bây giờ? “Mềm yếu có

thể lấn ép” của nương sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến người thân nhất của

nương, tỷ như hài tử của nương, đến lúc đó bọn họ càng có can đảm đối

với hài tử của nương ra tay , nương nên làm cái gì bây giờ, còn muốn

tiếp tục chịu thiệt thòi không so đo sao?



Liên Mạn Nhi nói một phen làm cho Trương thị như bị sét đánh, kinh ngạc mà rớt nước mắt.



“Mạn Nhi… nương…”