Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 13 : Phao Câu Gà

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Editor: Rabbit dễ thương

Beta: Tiểu Tuyền

Liên Mạn Nhi biết rõ, nàng đã nói đến chỗ đau của Trương thị. Thế nhưng nếu như không đau, Trương thị cũng sẽ không thanh tỉnh.



Trương thị ngơ ngẩn mà ngồi một hồi, rốt cuộc vẫn lau sạch nước mắt.



“Nhìn bộ dáng của đại thẩm con chắc cái gì cũng không biết làm, mọi

người trong nhà đều chờ đợi cơm. Nương vẫn phải đi hỗ trợ.” Trương thị

cùng Liên Mạn Nhi thương lượng, “Phụ thân con cùng chúng ta cũng phải ăn cơm. Mạn Nhi lời của con, nương đều nhớ kỹ, lần này nương sẽ có chừng

mực.”



Liên Mạn Nhi có chút bất đắc dĩ, Trương thị thật sự hiền lành, còn

rất biết lấy đại cục làm trọng. Nói trong lòng, nếu như nàng muốn cùng

người ở chung, nàng cũng hi vọng đối phương là người như Trương thị vậy.



Muốn làm cho Trương thị thay đổi, không phải một sớm một chiều là có

thể làm được. Hiện tại Trương thị chịu nghe ý kiến của nàng, cái này

chính là chuyển biến tốt nhất rồi. Liền như Trương thị nói, làm nhiều

một chút sẽ không mệt chết người, nghĩ vậy, Liên Mạn Nhi cũng không cản

trở Trương thị nữa.



“Con đi cùng nương, con cũng có thể giúp đỡ.” Liên Mạn Nhi nói. Cổ

thị khôn khéo như vậy, Trương thị lại là người thẳng tính thành thực,

nàng sợ Trương thị chịu thiệt.



Trương thị muốn đi giúp làm cơm, Triệu thị cũng liền cùng tới hỗ trợ.



Cổ thị đang ở trước lò nhóm lửa, làm một phòng đầy khói, lửa lại

không cháy, chính là đang khom người ho khan. Nàng cho rằng Trương thị

bởi vì chuyện Liên Mạn Nhi , đối với nàng ghi hận, không chịu đến hỗ

trợ, vừa rồi bất quá chỉ là cái cớ. Nàng chính là đang vừa tức vừa hận,

nghiến răng nghiến lợi, thì thấy Trương thị cùng Triệu thị tới hỗ trợ,

mặt mày lập tức hớn hở.



Triệu thị vào cửa liền tiếp việc trong tay Cổ thị.



“… Củi có chút ẩm ướt… Đồ đạc đặt ở chỗ nào cũng không biết, đệ muội ngươi xem…” Cổ thị đối với Trương thị cười.



Trương thị đưa mắt nhìn Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi đối với Trương thị khẽ gật đầu một cái.



“Đại tẩu, củi ngày hôm qua Ngũ Lang vừa phơi nắng đấy, tuyệt đối

không ẩm. Là đại tẩu quanh năm không làm những chuyện lặt vặt này ,

không quen tay rồi.” Trương thị đối với Cổ thị nói.



“Vâng, Tứ đệ muội ngươi nói rất đúng, là ta không quen tay. Ngũ Lang là hài tử tốt.” Cổ thị vội nói.


Việc này trong mắt tiểu hài tử, so với trò chơi cũng không khác mấy.

Có hai tỷ tỷ, trong lòng tiểu Thất liền nổi lên chơi đùa, đuổi theo một

con gà mái nhỏ thân thể linh hoạt đang kêu quan quác, làm cho gà trong

chuồng chạy vòng quanh.



Chu thị cũng mặc kệ hắn, chỉ bảo Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi bắt gà.



Những con gà này đều là được mấy hài tử cho ăn, bởi vậy cũng không sợ các nàng. Liên Mạn Nhi rất nhanh đã bắt một con gà bông lau, đưa cho

Chu thị.



Chu thị tiếp nhận gà mái ôm vào trong ngực, một tay đem gà mái đè lại, một tay khác hướng mông gà mái vươn tới.



Liên Mạn Nhi có chút quýnh 囧 nhìn thấy ngón tay Chu thị chỉ vào bên trong phao câu gà. Chu thị đây là đang làm gì? (๏̯͡๏)



Chu thị rất nhanh rút ngón tay về, đem con gà mái buông ra.



“Con này hôm nay không có trứng.”



Chu thị nói xong, lại tiếp nhận một con gà mái khác mà Liên Chi Nhi đưa tới, làm theo cách lúc nãy.



“Con này chỉ có một trứng, … Hôm nay có tổng cộng năm quả trứng.” Chu thị cuối cùng tuyên bố.



“Nội mà động vào chỉ có trúng, chưa từng thấy sai.” Liên Chi Nhi nói khẽ.



Hóa ra là dùng phương pháp sờ này để xem đám gà mái hôm nay có thể đẻ trứng hay không, thật đúng là… Trực tiếp.



“Nội thật là có bản lĩnh a.” Từ việc này mà xét, đây tuyệt đối được

xưng tụng là tuyệt chiêu đặc biệt, tối thiểu Liên Mạn Nhi là nghĩ như vậy.



“Đều xem kỹ một chút cho ta.” Chu thị hướng về phía Hà thị từ trong

sương phòng đi ra lớn tiếng nói, “Thiếu đi một quả trứng, ta sẽ không để yên cho ngươi.”



“Gà đẻ nhiều trứng hay đẻ ít trứng, liên quan gì đến con.” Hà thị thay đổi sắc mặt, kéo rèm lại đi vào nhà.



“Một chiêu này của nội, ai cũng đừng hòng vụng trộm nhặt trứng gà.” Liên Chi Nhi ở tại bên tai Liên Mạn Nhi cười nói.



“Nhị nương, thường ăn trộm trứng?” Liên Mạn Nhi phản ứng rất nhanh.



Liên Chi Nhi mím môi cười.



Thì ra Chu thị hàng ngày không sợ bẩn sờ phao câu gà, không chỉ là

muốn dự đoán số lượng trứng, mà vì đề phòng đám con dâu ăn trộm trứng gà a.