Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 14 : Chân To Cùng Chân Nhỏ

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Editor: Rabbitdethuong

Beta: Tiểu Tuyền

Chu thị sờ hết phao câu gà xong thì quay trở về phòng. Liên Tú Nhi,

Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi cùng Cổ thị đều đi vào theo, còn đem cửa

phòng đóng lại. Một lát sau, mấy người cười hì hì đi tây phòng, Chu thị

liền từ phòng trên đi ra, kêu mấy nữ hài tử chơi đùa trong sân.



“Đi nhổ mấy rổ rau dại trở về, cho gà cho heo ăn.” Chu thị nói.



Mấy con dâu Liên gia luân phiên làm nội trợ, không chỉ nấu cho người

trong nhà ăn mà còn phải cho cả heo cùng gà ăn, đồng thời làm tất cả các việc lặt vặt trong nhà. Đến phiên phòng nào trực, thì do bọn nhỏ trong

phòng đó đi nhổ rau dại. Hôm nay là đến phòng của Cổ thị, nên do Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi đi nhổ rau dại.



Chu thị mới vừa rồi còn muốn bắt niết Cổ thị, nhưng hiện tại lại

không đề cập tới chuyện để cho Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi làm việc,

ngược lại sai mấy người các nàng, là duyên cớ gì.



“Nhị tỷ, ” tiểu Thất lôi kéo tay Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi cúi đầu, nhìn thấy tiểu Thất tựa hồ có chuyện muốn nói với mình, liền khẽ cúi người.



“Đệ nhìn thấy đại nương lại cho lão cô (con gái của nội) một

đôi vòng tay bằng bạc, ” tiểu Thất ghé vào tai Liên Mạn Nhi, nhỏ giọng

nói, “Lão cô liền nói cùng với nội, không cho Hoa Nhi tỷ cùng Đóa Nhi

tỷ làm việc.”



Thì ra là thế.



Chu thị đã lên tiếng, nếu là bình thường, Liên Chi Nhi khẳng định cái gì cũng không nói, đi lên nhận rổ. Nhưng hôm nay, những lời nói giữa

Trương thị cùng Liên Mạn Nhi, bọn họ ở bên cạnh cũng đều nghe thấy được. Trong lòng mấy hài tử, tự nhiên cũng có cách nghĩ riêng.



Chu thị thấy không có ai nói năng gì, trên mặt bắt đầu lúng túng.

Buổi sáng hôm nay bà còn đặc biệt nói về quy củ, hiện tại làm như vậy có thể nói là tự tát vào mặt mình.



Chu thị nhìn thoáng qua cửa sương phòng nơi làm việc của Trương thị, phá lệ giải thích.



“Thê tử Lão Tứ, Hoa Nhi lập tức phải lấy chồng, còn phải thêu đồ

cưới. Nàng cùng Đóa Nhi đều là chân nhỏ*, sao có thể xuống đất? Sau này

đến phiên các nàng nhổ rau dại, thì để cho mấy đứa hài tử trong nhà giúp đỡ a.”




Mấy hài tử đều hiểu chuyện, rất chịu khó, hơn nữa cũng thương yêu hòa hợp lẫn nhau, Trương thị cảm thấy rất là vui mừng.



“Vậy cũng được.” Trương thị gật đầu.



“Nương, con muốn đi.” Liên Mạn Nhi lại không đồng ý, nàng không muốn

phải ở trong phòng bị tù túng. Nàng muốn đi nhìn ngắm bên ngoài, hơn nữa nàng cũng không muốn để cho mấy hài tử thay nàng làm việc.



Sợ Trương thị không đáp ứng, Liên Mạn Nhi lại nói: “Nương, đầu con

không đau. Ở trong phòng buồn bực, con đi ra ngoài một chút, có lẽ sẽ

khỏe nhanh hơn.”



Trương thị nghĩ lại, hái rau dại cũng không phải là việc gì cực nhọc, huống hồ còn có Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang trông nom Liên Mạn Nhi, nên

liền gật đầu.



“Mạn Nhi, con ngồi trên giường gạch, nương bó chân cho con.” Trương thị kêu Liên Mạn Nhi.



Cái gì? Liên Mạn Nhi bị hù dọa đến mặt mũi trắng bệch, nghiêng mình trốn sau lưng Liên Chi Nhi.



“Nương, con không bó chân.” Liên Mạn Nhi nói. Nàng cho rằng Trương

thị không muốn nàng thua người khác nên chính mình muốn bó chân cho

nàng.



Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều cười ha ha.



“Nhị tỷ, tỷ vẫn là sợ bó chân như vậy, ha ha…” Tiểu Thất cười đến mắt to đều híp lại.



Bó chân là sẽ gây tàn phế đấy, các ngươi còn cười! Liên Mạn Nhi ở trong lòng lên án.



Liên Chi Nhi cười đem Liên Mạn Nhi kéo qua một bên.



“Mạn Nhi đừng sợ, không phải cái loại bó chân này, không đau đâu.”



Bó chân còn phân loại này loại nọ nữa ư, còn có không đau sao? Liên

Mạn Nhi không tin, đây chẳng khác gì nói cho tiểu hài tử thuốc không

đắng, vì muốn lừa gạt tiểu hài tử uống thuốc.



“Con không cần bó chân a.” Liên Mạn Nhi nhìn Trương thị cầm một đống băng gạc hướng nàng đi tới, nàng muốn khóc.