Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 120 : Chú rể mới của đại phòng

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Edit: Thanh Lê

Beta: Sakura

Theo tiếng nói chuyện của Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Cổ thị, Tương

thị, Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi cũng từ trong nhà đi ra. Cổ thị,

Tương thị cùng Liên Đóa Nhi không mặc trang phục ở nhà, nhìn ra được là

cẩn thận ăn mặc. Trang phục của Liên Hoa Nhi thì càng tinh xảo, trên mặt không chỉ đánh son phấn, làn mi cong cong, mà trên đầu cũng cài trâm,

trên người mặc một bộ vải màu hồng phấn thêu hoa cùng giầy đế bồi, thật

đúng là như hoa.



Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Cổ thị cùng Tương thị vừa ra khỏi cửa, đều mang cười trên mặt, hướng ngoài cửa lớn đi nghênh đón khách nhân, Liên

Hoa Nhi lại đứng ở cửa ra vào, yêu kiều sợ hãi nửa tựa trên khung cửa,

một tay còn khoác lên trên vai Liên Đóa Nhi.



Không biết khách đến là ai, lại để cho người Đại phòng Liên gia cao hứng như vậy, coi trọng như vậy.



Liên Mạn Nhi đang nhìn nhìn, bọn người Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ đã vây quanh khách nhân theo ngoài cửa lớn từ từ đi vào.



Người đến là một công tử trẻ tuổi, dáng người trung đẳng, khuôn mặt

trắng nõn, một thân trường bào gấm vóc bên trên là tơ vàng ngân tuyến,

phi thường hoa lệ, so với bọn người Liên Thủ Nhân là cực kì hấp dẫn ánh

mắt mọi người. Hắn đi đến sân nhỏ, giương mắt nhìn thấy Liên Hoa Nhi,

lập tức con mắt sáng ngời, bước nhanh hơn.



Không cần phải nói thêm, người này nhất định là Tống Hải Long. Trách

không được Liên Thủ Nhân bọn hắn cao hứng như vậy, giống như tiếp Phượng Hoàng. Liên Mạn Nhi đoán được thân phận người công tử trẻ tuổi này,

trong lòng không khỏi có chút kỳ quái. Cách hôn kỳ Tống Hải Long cùng

Liên Hoa Nhi chỉ mười ngày nữa, Tống Hải Long hiện tại tới làm gì? Xem

bộ dạng Đại phòng Liên gia, tựa hồ là biết trước Tống Hải Long sẽ đến.



Liên Hoa Nhi gặp Tống Hải Long đến gần, xấu hổ mang e sợ nhìn hắn một cái, nũng nịu vén áo thi lễ.



“Hoa Nhi…”



Tống Hải Long kêu một tiếng, đi nhanh vài bước, lướt qua mọi người muốn tiến lên cầm tay Liên Hoa Nhi.



Liên Hoa Nhi lùi về sau, uốn éo eo vịn vai Liên Đóa Nhi trở về phòng.



“Hải Long, ha ha, ha ha.” Liên Thủ Nhân bước nhanh theo kịp cười nói, “Nha đầu Hoa Nhi kia, lúc con không tới, trong lòng trong miệng không

biết niệm bao nhiêu lần, lúc này con đến, Hoa Nhi lại thẹn thùng tránh

đi.”



“Con gái này của ta, từ nhỏ đã học lễ nghi. Một chút cũng không phạm sai lầm đâu.” Cổ thị lắc đầu nói.



“Hoa Nhi như vậy, mới càng làm cho con kính trọng.” Tống Hải Long nói chuyện, đưa mắt nhìn quanh đã nhìn thấy Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi cũng không tránh đi, nàng tuổi còn nhỏ không cần cấm kỵ

nhiều. Thứ hai, nàng đối với cái con rùa vàng này của Liên Hoa Nhi,

trong lòng cảm thấy thập phần hiếu kỳ.


đang kề vai ngồi, nhỏ giọng nói chuyện.



Liên Mạn Nhi dựng lỗ tai lên.



“… Hoa Nhi, ta mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ nàng…”



“Người xấu, ai mà tin chuyện ma quỷ của chàng. Chàng nếu thật sự nghĩ tới ta, tại sao lâu như thế không đến xem ta. Đến khi người ta viết thư cho ngươi, nói người ta bị bệnh chàng mới bằng lòng đến.”



“Hoa Nhi, lòng ta nàng còn không biết sao? Ta sớm muốn mỗi ngày đều

canh giữ ở bên cạnh nàng, nhưng mà mẹ ta quản kĩ quá, nếu làm lão nhân

gia nàng mất hứng, vậy hôn sự chúng ta…, Hoa Nhi, ta là vì nàng, mới

chịu đựng không tới thăm nàng…”



Liên Mạn Nhi mơ mơ hồ hồ nghe xong hai câu, không hiểu sao lại có cảm giác sau gáy có chút tê dại, nàng cảm giác được có một đạo ánh mắt đang chăm chú bắn vào nàng.



“Là mẹ, mẹ phát hiện chúng ta.”



Trương thị đang đứng trong sân, hai tay làm bộ thái đồ ăn, ánh mắt lại chằm chằm vào Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất.



Nhìn thấy ánh mắt không ủng hộ của Trương thị, Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất thè lưỡi, không dám lại tiếp tục nghe lén, đành phải theo trên nóc nhà xuống chạy về trong phòng.



“Hai con dám chạy hả, đều đùa quá trớn rồi.” Trương thị liền đi theo tiến vào.



“Mẹ.”



Tiểu Thất vội vàng chạy lên ôm lấy đùi làm nũng. Liên Mạn Nhi cúi đầu bĩu môi.



Trương thị bị tức liền nở nụ cười.



“Được a, hai con còn biết sợ làm bẩn quần áo mới, không tệ.”



“Mẹ, chúng con cũng không dám nữa.” Liên Mạn Nhi vội nói.



Trương thị đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói của Liên Mạn Nhi,

thế nhưng không có biện pháp đối với con trai út cùng con gái này, lại

vội vàng trở về giúp đỡ làm đồ ăn.



Rất nhanh gã sai vặt của Tống gia từ trên thị trấn về mang theo mấy

cái hộp thức ăn to, Cổ thị chuẩn bị mấy món ăn cũng đã xong, ngay tại

phòng trên đông phòng xếp đặt một bàn rượu và thức ăn, Liên Hoa Nhi cũng đi ra hỗ trợ.



“Diệp nhi, cháu bưng cái khay này để trước mặt Tống công tử.” Cổ thị

đem một bát súp cẩn thận bỏ vào bên trong đại khay, sai khiến Liên Diệp

Nhi.



Liên Diệp Nhi liền bưng lấy khay súp tiến vào đông phòng. Một hồi

công phu, chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, ngay sau đó chính là một tiếng

hét thảm.