Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 121 : Trùng hơp vậy sao

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Edit: Rabit Dễ Thương

Beta: Sakura

Liên Mạn Nhi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, lập tức lắp bắp kinh

hãi, không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng xốc màn cửa lên, chạy vào

trong phòng. Trong phòng đã loạn thành một đoàn, Tống Hải Long đứng ở

bên cạnh cái bàn, trong ngực ôm Liên Hoa Nhi đang hấp hối, chân của hắn

bên cạnh chạy đến một cái ghế, còn có một súp bồn, súp trong chậu đều

rơi vãi trên mặt đất, vẫn còn bốc hơi nóng. Trong tay Liên Diệp Nhi còn

đang nắm khay, sững sờ mà đứng ở đó, nước mắt đang từ khóe mắt chảy

xuống.



“Hoa Nhi, Hoa Nhi, nàng không sao chớ.” Tống Hải Long vẻ mặt lo lắng mà gọi.



Cổ thị và Tưởng thị cũng vây quanh bên cạnh Liên Hoa Nhi, hỏi han.



“Ta, ta không sao.” Liên Hoa Nhi chậm rãi đứng thẳng người, tuy là vợ chồng chưa cưới, nhưng ở trước mặt người khác bị Tống Hải Long ôm như

vậy, cũng không giống dạng. Nàng hơi khẽ cau mày, tựa hồ đang cực lực

nhịn đau, “Hải Long ca, không có làm bị thương chàng a.”



“Hoa Nhi, nhờ có nàng che chở cho ta, ta một chút cũng không có bị

phỏng.” Tống Hải Long thấy Liên Hoa Nhi lúc này còn nhớ tới hắn, trong

lòng cực kỳ cảm động.



“Đây chính là một chậu súp nóng a, Hoa Nhi chân của ngươi…” Cổ thị đỡ Liên Hoa Nhi nói.



Liên Hoa Nhi có chút nghiêng người, dựa vào trên người Cổ thị, Liên

Mạn Nhi đúng lúc này mới nhìn thấy hơn phân nửa váy của Liên Hoa Nhi đều ướt.



“Mẹ, con không sao.” Liên Hoa Nhi cậy mạnh nói, sau đó giống như nhịn không được nói, “Mẹ, chân của con đau quá.”



“Cái này cũng khó tránh bị phỏng, nhanh, nhanh đi mời lang trung.” Tống Hải Long vội nói.



“Con đi.” Liên Kế Tổ vội vàng nói, rồi chạy nhanh ra cửa.



“Để mình hắn đi là được, hắn rất quen thuộc trong thôn.” Cổ thị nói.



Cổ thị cùng với Tưởng thị đem Liên Hoa Nhi nửa vịn nửa ôm mà đi Tây


“Dạ.” Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị đáp ứng , muốn mang Liên Diệp nhi đi ra ngoài.



“Cháu không, cháu…” Liên Diệp nhi còn muốn nói gì nữa, lại bị Triệu thị bịt miệng lại, ôm đi ra ngoài.



Chu thị hừ lạnh một tiếng, ở trên giường gạch xoay người, tựa đầu hướng về phía ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.



Liên Mạn Nhi liền từ Đông phòng đi ra, muốn đi tây phòng nhìn Liên

Hoa Nhi, lại phát hiện cửa tây phòng bị khóa ở trong. Liên Mạn Nhi nghĩ

nghĩ, cũng im lặng, liền từ phòng trên đi ra.



Tống Hải Long đang trong sân đi tới đi lui, bộ dáng thập phần lo lắng.



“Mạn Nhi muội tử, muội đi giúp ta nhìn xem Hoa Nhi tỷ muội thế nào

rồi, được không?” Tống Hải Long nhìn thấy Liên Mạn Nhi, vội vàng đi tới

nói.



“Nha… Tốt.” Liên Mạn Nhi cũng đang muốn đi tây phòng nhìn xem, nên thống khoái mà đáp ứng xuống.



“Đa tạ muội, Mạn Nhi muội tử.” Tống Hải Long đối với Liên Mạn Nhi chắp tay cười nói, cách nói chuyện có chút tiêu sái.



Liên Mạn Nhi cũng không nhiều lời, quay người trở về phòng trên, đi tây phòng, không ngoài sở liệu, cửa Tây phòng vẫn khóa.



“Đại tẩu, mở cửa ra, Tống tỷ phu hỏi Hoa Nhi tỷ thế nào rồi, năn nỉ muội đến xem.” Liên Mạn Nhi hướng vào trong cửa nói.



Rất nhanh, Tưởng thị mở cửa.



“Là Mạn Nhi ah, vào đi.”



Liên Mạn Nhi đi vào trong phòng, Liên Hoa Nhi đã thay quần áo xong,

tựa nửa người vào trên đệm, váy hoàn toàn phủ lên hai chân, chỉ lộ ra

hai chân nhỏ vểnh lên.



“Đại tẩu, vừa rồi tẩu không phải đã đi ra ngoài nói với Hải Long

sao, như thế nào hắn lại bảo Mạn Nhi đến xem ta.” Liên Hoa Nhi giọng nói nũng nịu nói ra. Lời của nàng là hướng về phía Tưởng thị nói, nhưng ánh mắt lại ở trên mặt Liên Mạn Nhi quét tới quét lui.