Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 122 : Thì ra thế
Ngày đăng: 16:46 18/04/20
Edit: Rabit Dễ Thương
Beta: Sakura
Khóe miệng Liên Mạn Nhi không nhịn được co rút một cái, từ khi Tống Hải Long đến, cử chỉ,
thần thái và ngữ khí nói chuyện của Liên Hoa Nhi, đều không giống với
lúc trước, làm cho nàng cảm giác là lạ. Phải hình dung thì nếu như nói
lúc trước Liên Hoa Nhi còn có chút khí chất của người nông thôn chưa
trưởng thành, như vậy sau khi Tống Hải Long thì Liên Hoa Nhi hoàn toàn
không giống người nông thôn.
Người trong thành cũng không khác người như vậy a, Liên Mạn Nhi trong lòng nghĩ như vậy, một đôi mắt cũng đang đánh giá Liên Hoa Nhi.
Đồng dạng là bị phỏng, hiện tại khí sắc và tinh thần của Liên Hoa Nhi, cùng ngày đó bị phỏng rất khác biệt tựa như ngày và đêm
“Đây là Tống công tử lo lắng cho muội ah, nếu không phải không thuận
tiện, hắn hận không thể ở trong phòng.” Tưởng thị đúng lúc cười nói.
Liên Hoa Nhi khóe miệng có chút vểnh lên.
“Đại tẩu nói giỡn.”
“Hoa Nhi tỷ, tỷ thế nào rồi?” Liên Mạn Nhi đến gần Liên Hoa Nhi, nàng muốn nhìn thương thế của Liên Hoa Nhi một chút.”Bị phỏng có nặng không, mọi người đều lo lắng cho tỷ.”
“Mạn Nhi,muội ngồi đi.” Tưởng thị dường như vô tình mà ngăn giữa Liên Hoa Nhi cùng Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, muội đi ra ngoài nói cho Hải Long ca, đừng để cho hắn nôn nóng.” Liên Hoa Nhi nói.
“Đúng vậy a, Mạn Nhi cháu mau đi đi, đừng làm cho Tống công tử sốt ruột, Hoa Nhi tỷ cũng cần nghỉ ngơi một chút.” Cổ thị nói.
Cổ thị và Liên Hoa Nhi đều tránh vấn đề thương thế như thế nào, mà
vội vã đuổi nàng đi ra ngoài. Liên Mạn Nhi lập tức càng tăng thêm nghi
ngờ trong lòng. Vừa lúc đó, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng
nói, là Liên Kế Tổ mời Lý lang trung trong thôn đến.
Liên Hoa Nhi thương thế như thế nào, dù sao cũng không thể gạt được lang trung a, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.
“Mạn Nhi, Đại tẩu nhờ muội giúp. Muội giúp Đại tẩu pha một bình trà
được không?” Liên Kế Tổ mời Lý lang trung tiến vào, Tưởng thị vội vàng
cười với Liên Mạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi mở trừng hai mắt, trên bàn không phải có bình trà đó
sao, Tưởng thị tại sao lại nhờ nàng giúp pha trà? Ah, Tưởng thị đây là
muốn nàng rời đi? Không. Nàng không muốn đi, nàng muốn nhìn xem Liên Hoa Nhi đang giở trò quỷ gì.
“Mạn Nhi, muội xem đại tẩu bận nhiều việc. Là Đại tẩu nhờ muội.”
Tưởng thị lôi kéo tay Liên Mạn Nhi, trên mặt ẩn ẩn lộ ra thần sắc năn
đem tay từ trong tay Tống Hải Long rút trở về, “Hải Long ca, chàng bây
giờ là nói như vậy, thế nhưng mà, nếu chân của ta thật sự lưu sẹo, đến
lúc đó chàng nhìn thấy, sẽ chán ghét ta… . việc này vẫn là nên lui lại
a.”
“Hoa Nhi.” Tống Hải Long vội vàng bắt lấy tay Liên Hoa Nhi, tay kia
giơ lên, “Ta Tống Hải Long thề với trời, nếu như ta bởi vậy mà chán ghét vứt bỏ nàng, thì cho thiên lôi đánh xuống, thiên…”
“Hải Long ca.” Liên Hoa Nhi vươn tay kia ra, bưng kín miệng Tống Hải Long, gắt giọng, “Chàng đừng như vậy, lòng ta rất đau.”
“Hoa Nhi.”
“Hải Long ca, chàng cũng đừng quên lời hôm nay chàng nói.” Liên Hoa Nhi nhẹ nhàng mà nói.
Tống Hải Long cùng Liên Hoa Nhi bốn cánh tay giao cùng một chỗ, nhìn nhau, âm thầm đưa tình.
Cổ thị nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Tống Hải Long và Liên Hoa Nhi mới buông tay ra.
“Hoa Nhi, lang trung nông thôn không dùng được, ta lập tức sai người
đi trấn trên mời lang trung tốt về.” Tống Hải Long nói, hắn kích động
nghĩ đến hai đùi tuyết trắng của Liên Hoa Nhi lưu lại vết sẹo, vậy cũng
cũng rất không đẹp rồi, liền vội vàng muốn cứu chữa.
“Lang trung trong thành, chẳng lẽ không phải là nam nhân?” Liên Hoa
Nhi nói, “Hải Long ca, thân thể của ta, là tuyệt không cho người khác
xem.”
“Cái này…” Tống Hải Long nghe Liên Hoa Nhi nói tình ý liên tục, vừa đắc ý, lại có chút khó xử.
“Lần trước ta và cha Hoa Nhi đi trấn trên, có gửi mua thuốc, rất
không tồi, còn thừa lại chút ít, để cho Hoa Nhi dùng.” Cổ thị đúng lúc
này nói.
“Đúng, thuốc này vô cùng tốt đấy. Con để cho bọn họ đưa nhiều hơn một chút đến.”
“Còn lại cũng đủ dùng rồi.” Cổ thị chối từ nói.
“Đúng rồi, trong thư chưởng quầy từng cùng con nói qua, con còn quên hỏi, cô cô thế nào rồi?” Tống Hải Long lại hỏi.
“Con cũng thấy đấy, đã không có việc gì.” Cổ thị nói.
“Chàng cũng đừng ở trước mặt người khác nhắc tới chuyện này, cô cô không muốn người khác biết rõ.” Liên Hoa Nhi nói.
Liên Mạn Nhi nhíu nhíu mày, trong lòng rất khó hiểu, bọn họ vì cái gì nói đến Liên Tú Nhi?