Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 129 : Quà cưới

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Edit: thaocth

Beta: Sakura

Chu thị nói chuyện không khách khí, có ý không muốn một nhà Liên Thủ Tín ở lại ăn cơm.



“Hiện giờ mọi người ai cũng bận rộn, cũng phải buổi trưa ngày mai mới có cơm .” Chu thị lại nói.



Liên Thủ Tín cùng Trương thị liếc nhau một cái, trong lòng đều không

hẹn mà cùng nghĩ đến, Chu thị đây là xem bọn họ là người ngoài nhưng dù

là bình thường nếu bề bộn công việc, khách đến đều phải đối đãi rồi.

Chẳng qua, nếu thật là bận rộn mà lại đuổi khách ngay lúc ăn cơm, cũng

không thể biểu lộ rõ ràng ra mặt như thế, như vậy nếu mà truyền ra

ngoài, ai không biết sẽ nói lão Liên gia, Chu thị không biết đối đãi với khách, về sau Liên gia có việc, còn có ai chịu đến hỗ trợ.



“Phu thân, mẫu thân đồ ăn ở nhà nấu rất ngon, lâu lắm mới trở về

được, sẽ không ăn hết bao nhiêu đâu.” Liên Thủ Tín trong lòng có chút

không được tự nhiên, nhưng vẫn là sợ Liên lão gia cùng Chu thị bởi vậy

xảy ra tranh chấp, vội vàng nói.



“Đúng vậy a, vậy thì ta đi nấu thêm cơm” Trương thị cũng lập tức đứng lên.



“Ai bảo con nhiều chuyện, người ta mới ở riêng không lâu, biết rõ

người ta có mua cái gì ăn ngon không, còn cần gì ăn bữa cơm này nữa?”

Chu thị đối với Liên Thủ Tín cùng Trương thị không vì lợi ích toàn cục,

mà luôn nói chuyện không nể tình, cười lạnh nói.



Cái này, Liên Thủ Tín cùng Trương thị đều xấu hổ cẩm thấy không biết nói cái gì cho tốt.



“Cần a, chúng ta cần a…” Liên Mạn Nhi cảm thấy tức giận, liền muốn lưu lại ăn cơm, chọc tức Chu thị.



“Mạn Nhi.” Trương thị vội vàng kéo Liên Mạn Nhi lại, nháy mắt với

nàng, không cho nàng nói thêm gì nữa. Liên Mạn Nhi cong miệng lên, liền

không nói gì nữa.



Liên lão gia tử trong nội tâm bất mãn với Chu thị, bởi vậy trừng mắt

liếc Chu thị, “Đừng có phân biệt này nọ như thế.” ngữ khí Liên lão gia

có chút nặng nề, Chu thị nghe xong trên mặt liền càng tỏ ra khó chịu

hơn.



“Phụ thân,mẫu thân, chúng con đây đi về trước.” Liên Thủ Tín chặn lại nói.



Liên lão gia cẩn thận đánh giá Liên Thủ Tín cùng Trương thị. Thấy bọn họ mặc dù có chút xấu hổ, lại cũng không có tức giận cùng phẫn hận,

trong lòng liền là buông lỏng. Hắn biết rõ hai vợ chồng này đều là người phúc hậu, sẽ không chấp nhặt với Chu thị. Đồng thời, Liên lão gia tử

lại âm thầm thở dài. Hắn nhìn ra, Liên Thủ Tín là có chút thương tâm

đấy. Tính tình con trai cùng con dâu đều tốt không chê vào đâu, thế

nhưng cũng không thể trách Chu thị vì tính tình của bà trước giờ đã như

thế. Nếu cứ thế này, cho dù là máu mủ ruột thịt, cũng khó tránh khỏi
xuống giường đất, không thiếu những câu khen tặng Liên Hoa Nhi, liền đem quà cưới lấy ra.



Trương thị chính là ba thước vải xanh, của Triệu thị là một đôi áo gối có thêu hoa, của Hà thị chính là cái chậu gỗ.



“Hoa Nhi ah, cháu cũng đừng ghét bỏ, thẩm rất nghèo, đây là thẩm đã

tiết kiệm được, gom góp khắp nơi mới mua được cái chậu gỗ này, đây là

lòng thành của thẩm chúc cháu hạnh phúc.” Hà thị miệng cười toe toét

nói.



Liên Hoa Nhi ánh mắt nhìn thoáng qua ba món quà cưới, cũng không có

dừng lại. Tình huống của Liên gia nàng đương nhiên biết rõ, tự nhiên sẽ

không đem mấy món quà cưới của các nàng để vào mắt.



Cổ thị đúng lúc này từ bên ngoài đi tới, cười nói vài câu khách khí,

sau đó lại có người phụ nhân trong thôn cùng Liên gia có lui tới phụ nữ

đến đưa quà cưới, bọn người Trương thị đang ở bên ngoài nói chuyện.



Liên Mạn Nhi liền ở bên cạnh nhìn, xem mọi người đem cho quà cưới

cũng không có gì hơn vài thước vải, áo gối, chậu rửa mặt, còn có nhà đem tặng bộ quần áo có chất liệu vải tốt.



Mọi người cũng không thiếu những lời tán dương Liên Hoa Nhi, nào là

gà ở bên trong bay ra thành Phượng Hoàng rồi, nào là lớn lên trở nên

trắng nõn, đẹp như vậy, lại khoa trương Liên Hoa Nhi là có phúc, Cổ thị

làm mẹ cũng có phúc vân…vân.



Liên Hoa Nhi một mực ngồi ngay ngắn ở trên giường gạch, nghe mọi

người tán dương, ngay từ đầu còn có chút tự đắc, thời gian dần qua đã

cảm thấy những phụ nhân ở nông thôn nói chuyện thật thô bỉ, tán dương

người cũng chính là mấy câu nói này, liền có chút ít không kiên nhẫn,

đưa mắt liếc qua Cổ thị ý tứ.



Cổ thị lập tức đã hiểu rõ ý nghĩ Liên Hoa Nhi, liền mời mọi người đến Đông phòng. Liên Mạn Nhi chậm vài bước rớt lại phía sau, vừa ra đến cửa phòng, không có lập tức ly khai, kết quả là nghe thấy trong phòng Liên

Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi phàn nàn.



“… Muội nói với mẹ, nếu có người trong thôn đến tặng lễ, đừng có lại

đến phòng này nữa, một đám bà tử ở nông thôn, phiền muốn chết.” Liên Hoa Nhi thấy mọi người đều đi ra ngoài rồi, sẽ nhỏ giọng dặn dò Liên Đóa

Nhi nói, “Nhìn xem những quà tặng như thế, ném ra đường ở thị trấn cũng

không có người nhặt, nếu bị người nhà chồng biết được, tỷ sẽ bị người ta cười chết.”



Ăn xong buổi trưa, Liên Mạn Nhi đang đứng ở trong sân, xem Liên Thủ

Tín cùng Liên Thủ Lễ dựng bếp nấu, chỉ nghe thấy ngoài cửa lớn tiếng

vang của xe ngựa.



“Chắc là khách từ phương xa đến.”