Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 147 : Tin vui

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Edit: Huyền Phạm

Beta: Sakura

Chiều hôm nay, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất

đang ở phòng trên theo Liên lão gia tử học bài, tập viết, thì thấy ngoài cửa lớn có âm thanh của xe ngựa cùng tiếng người nói.



Liên lão gia tử lập tức nhướng mày vui mừng, buông sách trong tay xuống.



“Là đại bá của các cháu, bọn họ trở về rồi.”



Quả nhiên, kế tiếp thì nghe thấy tiếng Liên Thủ Nhân phân phó người chuyển hành lý.



Ngày đó một nhà Liên Thủ Nhân, còn có bọn người Liên Thủ Nghĩa đi

theo đoàn xe đón dâu của Tống gia đi thị trấn Gấm Dương. Ở tại chỗ bọn

hắn có quy củ cô nương kết hôn thì có ba ngày lại mặt. Liên Thủ Nhân

cùng Cổ Thị sớm đã nói chuyện tốt với người của Tống gia rồi, bởi vì thị trấn Gấm Dương cùng Tam Thập lý doanh tử cách nhau khá xa, bởi vậy ba

ngày lại mặt này cũng không cần trở lại Tam thập lý doanh tử, liền dứt

khoát làm trong thành cho tiện nghi.



Lễ lại mặt ba ngày của Liên Hoa Nhi, nghe nói là tại nhà Liên Lan

Nhi, con gái của Chu Thị xử lý đấy. Liên Thủ Nghĩa cùng hai đứa con trai sớm đã bị đuổi trở về, nhưng một nhà Liên Thủ Nhân vẫn như trước ở lại

trên thị trấn. Liên Thủ Nghĩa sau khi trở về, cùng Liên lão gia tử nói, Tống Hải Long muốn giới thiệu mấy bằng hữu là cử nhân cùng làm quan cho Liên Thủ Nghĩa, chuyện làm quan của hắn, cho nên muốn ở lại trên trấn

thêm vài ngày.



Hiện tại đã hơn mười ngày, Liên Thủ Nhân trở về rồi, làm như vậy có phải hay không chuyện làm quan đã có chút manh mối rồi hả?



Liên Mạn Nhi thấy bộ dạng Liên lão gia tử cao hứng, biết rõ bài học

hôm nay chỉ có thể dừng lại ở đây rồi, cùng với Liên Chi Nhi, Ngũ Lang

liếc mắt qua đã nhận ra ý, mấy đứa trẻ bắt đầu thu thập giấy bút trên

mặt bàn.



“Ông nội, chúng cháu mang mấy thứ đó thu thập, đi nghênh đón Đại bá cùng Đại thẩm.” Liên Mạn Nhi cười nói.



“Tốt, tốt.” Liên lão gia tử thấy con trai trưởng trở về rồi, cũng

không còn tâm trạng dạy nữa, lại thấy Liên Mạn Nhi nhu thuận hiểu

chuyện, liền liên tục gật đầu. “Đợi đại bá của các cháunghỉ ngơi một

chút, lại để cho hắn dạy các cháu, hắn là tú tài, so với ta thì giỏi

hơn.”



“Chúng cháu thì nguyện ý đi theo ông nội học.” Ngũ Lang nói.



Liên lão gia tử thì cho rằng Ngũ Lang đang dỗ hắn vui vẻ, liền ha ha mà cười lớn lên.



Đợi mấy người bọn Liên Mạn Nhi thu dọn xong đồ đạc, thời điểm từ

phòng trên đi ra đến sân, Liên Thủ Nghĩa, Hà Thị, còn có Đại Lang, Nhị
“Cả nhà Nhị bá cũng muốn dọn ra thị trấn ở.” Liên Mạn Nhi gật đầu nói.



“Ông nội giống như là không quá cam tâm tình nguyện.” Ngũ Lang nói.



“Ông nội các con khẳng định là sẽ không đáp ứng.” Liên Thủ Tín nói,

“Ở trên đấy không có thu nhập gì, đến thị trấn lấy cái gì để ăn, có thể

để nhà chồng Hoa Nhi tiếp tế? Ông nội các con khẳng định sẽ không có đáp ứng.”



Liên lão gia tử không có đáp ứng là được rồi, người nhà Tống gia cưới một cái Liên Hoa Nhi, chẳng lẽ lại muốn bắt đầu nuôi tất cả người nhà

Liên gia? Không có đạo lý này a.



“Đại bá cũng không vui a. Lúc Nhị bá nói chuyện, trên mặt Đại bá rất khó coi a.” Liên Mạn Nhi nói.



“Nhà dì lớn cũng không rộng lắm, mấy người Đại thẩm có thể ở đó hay sao?” Liên Chi Nhi đột nhiên nói.



Trên mặt Trương Thị hiện lên một tia bóng mờ.



……………….



Ngày hôm sau, tại phiên chợ ở trấn Thanh Dương, vừa vặn lại là Vũ

chưởng quỹ sai người đem xe tới kéo dưa chua, Liên Mạn Nhi cùng với Liên Chi Nhi, Tiểu Thất đi theo xe tới thị trấn. Sắc trời còn sớm, các nàng

lần này lại không muốn mua bán cái gì, liền không vội mà đi đến chợ,

liền đến Tế Sinh đường gặp Vương Ấu Hằng.



Vương Ấu Hằng để cho các nàng ngồi xuống, lại hỏi các nàng học như thế nào rồi.



“Viết chữ hơi mệt.” Liên Mạn Nhi thở dài nói. Chữ phồn thể so với chữ giản thể phải khoa tay múa chân nhiều hơn rất nhiều, viết chữ bằng bút

lông lại phải nâng cao cổ tay cái gì gì đấy, Liên Mạn Nhi cảm thấy, so

với kiếp trước đến trường khi còn bé khó hơn rất nhiều.



“Sơ học có chút buồn tẻ, bất quá nếu kiên trì xuống, sẽ tìm thấy

trong đó rất nhiều niềm vui thú.” Vương Ấu Hằng cười cười, liền đi đến

bàn học bên cạnh, lấy giấy bút ra, “Các ngươi học được những thứ gì, ghi ra cho ta xem nào.”



“Ấu Hằng ca là muốn khảo thí công khóa của chúng ta nha.” Liên Mạn Nhi nói.



Vương Ấu Hằng cười cười, không nói gì, mà đem bút chấm mực, ra hiệu cho Liên Mạn Nhi đón lấy.



Liên Mạn Nhi nhận lấy bút, vừa viết được một chữ, liền có gã sai vặt mang một phong thư tới cho Vương Ấu Hằng.



Vương Ấu Hằng nhìn thấy phong thư, lập tức đem mở ra, nhìn mấy cái, trên mặt liền nộ ra vẻ tươi cười.



“Mạn Nhi, có tin tức tốt.”