Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 150 : Buôn bán lời

Ngày đăng: 16:46 18/04/20


Edit: Huyền Phạm

Beta: Sakura

“Chung quản sự, rượu nho trong nhà chúng ta, chúng ta muốn lưu lại

bốn vò, những thứ khác có thể bán. Xin hỏi Chung quản sự muốn mua bao

nhiêu vò?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.



“Đúng.” Liên Thủ Tín gật đầu.



“Lúc đi, mấy vị đại nhân trong phủ phân phó, càng nhiều càng tốt. Đã

như vậy, Liên Tứ gia, bốn mươi sáu vò rượu nho này, ta muốn mua toàn bộ

a.” Chung quản sự nói.



Thật đúng là bán hàng cho nhà giàu a, hơn nữa mua như vậy thật thống

khoái. Liên Mạn Nhi rất là cao hứng, một lần có thể đem tất cả rượu nho

bán đi, như vậy có thể giảm đi rất nhiều phiền toái.



“Tốt, tốt.” Liên Thủ Tín đương nhiên cũng rất cao hứng, đứng lên, mời Chung quản sự đi xem rượu.



Mặt khác Chung quản sự dẫn theo hai gã sai vặt cùng đi ra, cùng Liên

Thủ Tín đem bốn mươi sáu vò rượu nho cùng mở phong, mỗi vò đều nghiệm

nhìn, biểu hiện rất là hài lòng, lại một lần nữa đem phong vò rượu lại, ở bên trên dán dấu hiệu của Trầm gia. Cái gọi là dấu hiệu, là một dải

giấy màu hồng, Liên Mạn Nhi nhìn thấy thô sơ giản lược, ở phía trên viết ngày tháng năm, ở phía dưới viết chữ mua ở Liên Tứ gia Tam thập lý

doanh tử.



Mọi người một lần nữa trở lại trong phòng, lúc này Chung quản sự mới hỏi giá cả của rượu nho.



Về vấn đề giá cả, người một nhà Liên Mạn Nhi đã sớm thương lượng qua rồi.



“Chung quản sự mua một lần bốn mươi sáu vò, giá tiền này, liền chiếu

theo giá thị trường thấp hơn một thành, Chung quản sự thấy thế nào?”

Liên Thủ Tín nói.



“Trong phủ, mấy vị gia đã nói, chỉ cần rượu tốt, giá cả dễ nói.”

Chung quản sự nói, “Liên Tứ gia làm người rất phúc hậu, Chung mỗ phi

thường bội phục. Giá tiền này cứ dựa theo giá thị trường tính toán là

tốt rồi.”



Cho tới bây giờ đều là người bán hàng chào giá, người mua hàng đến

mặc cả giá, Chung quản sự như vậy là hiếm thấy. Là khách khí nhưng không có phương pháp khách khí kiểu này.



Mọi người trong nhà nói giỡn một hồi, do Vương chưởng quỹ bên cạnh nói giúp, liền đem giá cả như vậy ấn định xuống.



Bốn mươi sáu vò rượu nho, mỗi vò hai mươi cân (= 1/2kg của Việt

Nam), tổng cộng là chin trăm hai mươi cân. Dựa theo giá thị trường, mỗi

cân hai lượng bạc, tồng cộng là một trăm tám mươi bốn lượng bạc.



Chung quản sự gọi gã sai vặt ra, lấy ra chín phong bạc, tất cả là một trăm tám mươi lượng, tính cả thêm khối bạc bốn lượng, một tiền cũng
đưa tới.



Người Trầm gia làm việc rất nhanh, chưa tới một canh giờ, đã có mấy

chiếc xe ngựa tới, đem hơn mười vò rượu nho vận chuyển đi. Trương Thị

cùng một gã sai vặt nói chuyện, đem đồ vật của Chung quản sự chuyển lên

xe ngựa của Thẩm gia.



“Mẹ, chúng ta cũng lên thị trấn nhìn xem thế nào.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.



“Đại thẩm, chúng ta cũng muốn trở về thị trấn, các ngươi có muốn đi

thì ngồi lên xe ngựa của chúng ta a.” Một gã sai vặt cười nói.



Hôm nay ăn cơm đều là nam khách, các nữ nhân không thể ngồi cùng bàn. Trương Thị lo lắng Liên Thủ Tín uống quá nhiều rượu, lại quan tâm đến

hai người Ngũ Lang cùng Tiểu Thất, được Liên Mạn Nhi khuyên vài câu,

liền gật đầu đáp ứng.



“Mạn Nhi, con đi xem, đừng để cho cha con uống quá nhiều.” Trương Thị nói, “Mẹ và chị con liền không đi.”



“Vậy được rồi.”



Liên Mạn Nhi an vị trên xe ngựa của Trầm gia, trên đường đi cùng gã

sai vặt kia nói chuyện, quanh co vòng vèo mà nghe ngóng tin tức của Trầm Lục cùng Trầm béo tử. Gã sai vặt này rất hay nói, thấy Liên Mạn Nhi

tuổi còn nhỏ, nói chuyện cũng không kiêng kị. Liên Mạn Nhi liền biết

Trầm Lục không ở tại phủ thành, mà là đi kinh thành. Về phần Trầm béo tử thì là lưu lại trong phủ đọc sách.



“Tiểu cô nương, ngươi như thế nào biết rõ Lục gia cùng Cửu gia của chúng ta?” Gã sai vặt đột nhiên hỏi.



Liên Mạn Nhi đảo tròn con mắt, trong bụng thầm nghĩ, gã sai vặt này rất cơ linh.



“Chúng ta cách Tiểu Trầm gia trang không xa, trong thôn của chúng ta

có người ở tại đó làm việc vặt.” Liên Mạn Nhi lên tiếng, nàng cũng không muốn để người khác biết nàng biết Trầm Lục cùng Trầm béo tử.



Gã sai vặt nghe xong quả nhiên thoải mái.



“Tiểu Trầm gia trang ta còn chưa có đi qua, nghe nói a, tổ tiên Thẩm gia nguyên lai là ở chỗ đó.”



Đến quán rượu Duyệt Lai, Liên Mạn Nhi lại nhanh chóng để cho Vũ chưởng quỹ chuẩn bị một bàn tiệc rượu cho hai gã sai vặt.



“Hai vị tiểu ca, ở nông thôn kém xa so với bên trong phủ thành, các ngươi muốn ăn gì liền nói với tiểu nhị.”



Liên gia suy nghĩ chu đáo như vậy, hai gã sai vặt liền rất là cao hứng.



Liên Mạn Nhi lên tiếng hỏi bàn rượu của Liên Thủ Tín ở nơi nào, liền

trực tiếp đi lên lầu trên, mới đi đến của ra vào của phòng thượng, đã

nghe thấy tiếng cười của Liên Thủ Nhân.