Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 164 : Gói bánh trái

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit: Thanh Lê

Beta: Sakura

Liên lão gia tử hi vọng mọi người cùng nhau gói bánh trái, sau đó mới đem phần của nhà Liên Thủ Tín phân cho bọn họ. Đối với chuyện phân chia này của nhà Liên Thủ Tín, Liên lão gia tử thực sự bất đắc dĩ, hắn thích nhất là tất cả con cháu tụ tập trước mắt mình, làm gì đều làm cùng

nhau.



Liên Thủ Tín cùng Trương thị liếc nhau một cái, bọn họ cũng không

phải là không nghĩ đến việc Liên lão gia tử sẽ có đề nghị như vậy. Nhưng có muốn hay không ở chung một chỗ kia, hay là nguyện ý nhà mình được

phân ra tự gói bánh trái, Trương thị nghĩ.



Liên Mạn Nhi đang tò mò xem xét trên mặt đất bày mấy cái túi, bên

trong là gạo đại hoàng và mì, gạo tiểu hoàng và mì, gạo thử và mì, còn

có một túi là đậu nhỏ, cũng chính là đậu đỏ. Nàng nghe thấy lời nói của

Liên lão gia tử, không khỏi ngẩng đầu lên.



Liên lão gia tử đang cười chờ vợ chồng Liên Thủ Tín đáp ứng, Chu thị

mang theo Liên Tú Nhi ngồi ở trên giường gạch, híp nửa ánh mắt, tựa hồ

đối với chuyện gì đó vô cùng bất mãn.



Liên Mạn Nhi liền tiến tới bên cạnh Trương thị, len lén kéo kéo tay

áo Trương thị. Các nàng có lẽ nên tự mình gói của mình thôi, nếu không ở trước Chu thị lại phải xem sắc mặt, nghe nói gở.



Trương thị không khỏi nhìn sang Chu thị.



“Phụ thân, hay là phân cho chúng con chút gạo cùng đậu, tự chúng con

gói là được. Như vậy, mẫu thân cũng có thể thoải mái chút.” Trương thị

liền nói.



Chu thị hừ lạnh một tiếng, một đềui mắt giống như rắn độc quét qua

trên mặt Trương thị. Liên Tú Nhi cũng hung hăng trừng mắt nhìn Trương

thị một cái.



“Tứ tẩu, tẩu không muốn cùng nhau gói, thì liền trực tiếp nói.” Liên

Tú Nhi nổi giận đùng đùng nói, “Tẩu không phải là ỷ vào mình trẻ tuổi,

có khả năng làm việc, nhìn không nổi mẫu thân già rồi, sợ mẫu thân liên

lụy tẩu sao?”



Trương thị bị lời nói của Liên Tú Nhi làm ngẩn ngơ, ngay sau đó một

cỗ tâm tình ủy khuất từ trong dạ dày trực tiếp nảy lên cổ họng.



“Này không oan uổng người sao, tẩu lúc nào nghĩ như vậy chứ.” Trương

thị là một người đàng hoàng, lúc gặp phải tình huống đột nhiên bị ác ý

oan uổng, vốn nàng đã không giỏi cãi nhau lại càng thêm miệng lưỡi kém

cỏi.
“Cũng biết ở đây làm việc cơ đấy.” Liên Tú Nhi đưa tới một cái liếc mắt.



Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất đều cười hì hì, các nàng mới không thèm

tức giận với Liên Tú Nhi, Liên Tú Nhi đây là ghen tỵ với hai người.



Quả nhiên hai người bọn họ vẫn vui vẻ, Liên Tú Nhi càng tức giận, sau đó hai người lại càng vui mừng.



“Đàng hoàng chút.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất,

cúi đầu nói tiếp, “Nếu không, sẽ đem hai ngươi đuổi trở về phòng.”



Lựa đậu mặc dù là làm việc, nhưng Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất cũng

không coi đó là cực khổ hoặc là khó khăn, hai người chỉ cảm thấy chơi

rất vui. Vì vậy Trương thị vừa nói như thế, hai người đều mím miệng,

không dám cười nữa.



“Mẫu thân, tay con đau.” Liên Tú Nhi đột nhiên nói.



Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mọi nơi. Trương thị cùng Liên Chi Nhi, còn có Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đã lựa tràn đầy một sàng

đậu đỏ, còn lại Hà thị cùng Liên Nha Nhi, còn có Chu thị cùng Liên Tú

Nhi là hơn nửa sàng.



“Con nghỉ một chút rồi làm tiếp.” Chu thị nói với Liên Tú Nhi.



Liên Tú Nhi liền lui ra tựa vào phía sau Chu thị, đối với Liên Mạn Nhi tỏ ra mỉm cười thắng lợi.



“Mạn Nhi, cháu đừng chen chúc trước gót chân mẹ cháu, đi đem cái sàng Nhị thẩm cháu đã lựa đậu, lựa lại lần nữa.” Chu thị đột nhiên đối với

Liên Mạn Nhi nói.



Đây là ý tứ gì? Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn, có chút không giải thích được.



“Đi đi.” Trương thị cho Liên Mạn Nhi sử cái ánh mắt. Hà thị làm việc

sơ ý, không có trách nhiệm gì, Trương thị cũng sợ nàng lựa đậu không

sạch sẽ, đến lúc đó hư một mẻ bánh đậu. Nàng là người rõ ràng, nếu đáp

ứng cùng nhau gói bánh trái, cũng sẽ không tính toán chi li, hơn nữa

nàng vẫn cho rằng, chịu nhẫn một chút không làm chết người, nàng không

chấp nhận trở thành người lười biếng dùng mánh lới.



Liên Mạn Nhi còn chưa nói cái gì, bên kia Hà thị bỏ nắm đậu trên tay ném lại sàng.



“Mẫu thân, con đây lựa rồi còn phải để cho Mạn Nhi lựa lại lần nữa,

vậycon lựa làm gì?” Hà thị cười toe toét miệng nói, “Mẫu thân a, tay con cũng đau.”