Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 165 : Dạ chiến

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit: Thanh Lê

Beta: Sakura

Liên Mạn Nhi có chút dở khóc dở cười, trong lòng tự nhủ Hà thị thật

đúng là biết lợi dụng sơ hở, cũng không biết Chu thị có thể dung túng

nàng hay không.



“Con không muốn lựa đậu nữa?” Chu thị hỏi. Nàng căn bản không thèm

ngẩng đầu lên, trong tay tiếp tục lựa đậu, động tác vừa nhanh vừa chuẩn.



“Mẫu thân, người không phải là để cho Mạn Nhi tới lựa ư, vậy còn phí sức lựa hai lần làm gì?” Hà thị nói.



“Được. Vậy con đừng lựa đậu nữa.” Chu thị thả một nắm đậu vừa chọn

xong ra mới ngẩng đầu lên, “Con đi đem mấy bó củi ngoài cổng kia dọn

dẹp đi.”



“Gì?” Hiển nhiên Hà thị lấy làm kinh hãi, “Mẫu thân, vậy cũng chừng mười bó củi…”



“Mười bảy bó.” Chu thị nói, “Trước khi ăn cơm trưa, con đem mấy bó củi kia dọn dẹp tốt.”



Liên Mạn Nhi cười thầm, Hà thị nghĩ kiếm tiện nghi, đáng tiếc Chu thị sẽ không dung túng nàng như dung túng Liên Tú Nhi, đúng là như đụng

phải thiết bàn.



Cái gọi là dọn dẹp bó củi, chính là dọn dẹp cây cao lương. Nông thôn

người ta có cái gì cũng phải tận dụng hết công dụng. Đem lá trên cây cao lương can giật xuống dùng để nhóm lửa, chỉ để lại trụi lủi cây cao

lương, sang năm lúc trồng rau sẽ dùng nó làm cọc làm dàn cho dưa leo,

đậu giác.



Hà thị dĩ nhiên không muốn, lựa đậu mặc dù phiền toái, nhưng ngồi ở

trên giường gạch ấm áp vô cùng , nếu đi ra ngoài dọn dẹp bó củi thì phải ở trong gió tuyết đứng hồi lâu, phía ngoài tuyết không lớn, nhưng gió

không nhỏ.



“Mẫu thân, hay là con lựa đậu đi.” Hà thị ưỡn nghiêm mặt cười nói.



“Đem đậu Nhị thẩm cháu lựa được cho ta.” Chu thị liền giận tái mặt, nói với Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi liếc nhìn Hà thị, đưa cái sàng nàng lựa đậu cho Chu thị. Chu thị nhận lấy, lấy tay đảo mấy cái trong sàng liền nhặt ra một hạt

cát.



“Đây chính là con lựa đậu. Ánh mắt con mọc sau ót đi. Làm gì cũng

không được, còn không đi dọn dẹp bó củi đi, chờ ta hầu hạ con có phải

không?” Chu thị trừng mắt với Hà thị.



Một hạt cát xen lẫn trong bánh đậu, ai không cẩn thận ăn vào bị rụng

một cái răng cũng có khả năng xảy ra. Hà thị thật đúng là sơ ý.
Bắt đầu gói bánh trái, Trương thị liền làm mẫu cho Liên Chi Nhi cùng

Liên Mạn Nhi. Một bánh trái cần dùng bao nhiêu bột, dùng bao nhiêu bánh

đậu làm nhân.



Liên Mạn Nhi học theo, lấy một miếng bột nhào trong tay, bột có chút

dính tay. Chờ bột nhào dẻo, hay ngón tay nhấn vào giữa cục bột thnh một

vết lõm, dùng cái muỗng múc số lượng vừa phải bánh đậu bỏ vào, ép lại,

sau đó đem miệng bao vào. Miệng nhất định phải bao chặt, nếu không lúc

chưng bánh sẽ bị vỡ. Sau lại đem bột nhào thành hình tròn, phía dưới lót lá xanh, đặt vào cái mành, một bánh trái liền hoàn thành.



Tiểu Thất ngồi ở phía sau Liên Mạn Nhi, đôi mắt trông mong nhìn nhìn. Hắn cũng muốn gói bánh trái, nhưng Chu thị không cho, sợ hắn làm hỏng.



Chờ một mành bánh trái gói kín rồi, đem ra ngoài phòng, bỏ vào nồi

chưng. Bánh trái chưng chín sau sẽ đưa đến trong viện. Phía ngoài vô

cùng lạnh, không bao lâu bánh trái bốc hơi nóng cũng đông lạnh. Đây cũng là lí do Liên lão gia tử chọn gói bánh trái vào buổi tối, buổi tối

nhiệt độ thấp, bánh trái đông lạnh cứng hơn.



Bánh trái đông lạnh tốt sẽ phóng vào vạc sứ, đặt ở mái hiên, có thể bảo tồn một mùa đông.



Liên Thủ Tín, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, còn có Nhị Lang, Tam lang, Tứ lang cùng Ngũ lang chịu trách nhiệm qua lại vận chuyển bánh trái

cùng nhóm lửa chưng bánh trái. Liên lão gia tử không cần làm việc, hắn

cũng không nhàn rỗi, thường đi ra ngoài nhìn, giúp đỡ nhìn lửa chưng

bánh trái, nhìn bánh trái đông lạnh như thế nào.



Một mành cùng một mành bánh trái cứ thế đưa ra ngoài chưng, Liên Mạn

Nhi xem một chút bột trong vạc trước mặt, còn có mấy bồn bánh đậu chưa

chạm đến, giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán một cái.



Cũng không phải nói, ngoài phòng lửa đốt càng ngày càng nhiều, trong

nhà cũng theo nóng lên. Nàng bây giờ đã hoàn toàn hiểu Chu thị tại sao

nguyện ý để cho bọn họ cùng nhau gói bánh trái.



Muốn gói mấy trăm cân bánh trái, trong đó bao gồm khẩu phần lương

thực một nhà Liên Thủ Nhân. Liên Thủ Nhân một nhà không ở đây, chi thứ

hai có thể gói bánh trái chỉ có Hà thị cùng Liên NhaNhi, hai mẹ con này

gói bánh trái chậm như thêu hoa. Mà Trương thị một người làm có thể so

với hai người, Liên Chi Nhi cùng nàng cũng có thể so với hai đại nhân,

vậy nếu không có ba mẹ con các nàng, Chu thị mang người gói đến ngày mai cũng gói không xong.



Nàng có chút đói bụng, nghe mùi thơm bánh trái ở phía ngoài, Liên lão gia tử cùng Chu thị không lên tiếng, không ai dám nói muốn ăn. Hơn nữa, có một số việc, các nàng hẳn phải suy nghĩ một chút mới được.



“Mẹ.” Liên Mạn Nhi lấy cùi chỏ đụng đụng Trương thị bên cạnh.