Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 166 : Tranh cãi
Ngày đăng: 16:47 18/04/20
Edit: Thanh Lê
Beta: Sakura
“Mẹ, con đói bụng, Tiểu Thất cũng đói bụng.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng cùng Trương thị nói.
Trương thị ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi nơi.
“Chúng ta có chút bánh, mẹ để cho các con đặt ở bếp lò. Con cùng Tiểu Thất trở về phòng đi, trước ăn lót bụng.” Trương thị giảm thấp thanh âm xuống nói với Liên Mạn Nhi.
Bánh trái chưng xong một nồi tiếp một nồi, nhưng là ngươi đói bụng
cũng không thể ăn. Phải đợi trưởng bối trong nhà lên tiếng, như vậy mọi
người mới có thể cùng nhau ăn. Đây chính là quy củ thế hệ trước. Trương
thị đau lòng con mình, sợ ban đêm bọn họ đói, tình nguyện chuẩn bị trước cái ăn khác cũng không đi đánh vỡ cái quy củ này.
Bình thường lười nhất, da mặt dầy nhất Hà thị đã nuốt nước miếng
nhiều lần cũng không dám nói đến chuyện ăn bánh trái. Còn có Tứ lang,
Lục lang hai đứa ở phòng trong phòng ngoài đi qua đi lại cũng không dám
đi ăn trộm. Từ đó liền có thể thấy, cái quy củ này thần thánh ở trình độ nào.
Dĩ nhiên, Trương thị làm như vậy còn có một nguyên nhân khác. Trong
lòng nàng, có một cái tiêu chuẩn để cân nhắc, tham ăn là đáng xấu hổ.
Mặc dù bọn nhỏ đói bụng, muốn ăn là rất bình thường. Nhưng Chu thị nếu
đã há mồm là vô cùng tàn nhẫn, nếu bọn họ nói đói bụng muốn ăn bánh
trái, nhất định sẽ bị Chu thị mắng tham ăn.
“Muốn ăn bánh trái.” Tiểu Thất bĩu môi nhỏ giọng nói.
“Vậy thì chờ một hồi, ta xem chừng một hồi nữa ông nội con sẽ lên tiếng.” Trương thị thương yêu nhìn thoáng qua tiểu nhi tử nói.
Quả nhiên, lúc lại có một nồi bánh trái chưng xong, Liên lão gia tử rốt cuộc lên tiếng.
“Đều nghỉ một lát, ăn bánh trái.”
Trong nhà, ngoài phòng mấy đứa trẻ đều hoan hô lên.
Nồi bánh trái mới ra màu vàng phát sáng còn bốc hơi nóng, Liên Mạn
Nhi gắp một cái, lấy tay xé đi lá xanh ở dưới mặt. Nàng có thể nhận thấy được mành bánh trái này là ba mẹ con các nàng gói . Lớn nhỏ hết sức đều đặn, hơn nữa da bánh mịn màng. Nhẹ nhàng một ngụm cắn xuống là có thể
ăn được nhân đậu. Bột kê vàng mềm mềm thơm thơm, nhân đậu mềm mại ngọt
ngào. Vỏ bánh hơi có chút dính răng, đậu đỏ làm nhân bánh không có hoàn
toàn nghiền nát, so sánh với đậu đỏ kiếp trước của nàng bột hơn, vị cũng càng ngon.
Liên Mạn Nhi ăn hai cái còn muốn ăn nữa, nhưng nàng thân thể nhỏ, dạ
dần dần sẽ không ai dám ở trước mặt Chu thị nói nửa chữ không phải.
Chính là Liên lão gia tử, dùng chính lời của hắn mà nói, vì ăn một chén
cơm yên tĩnh phải nhẫn nhịn Chu thị ba phần.
“Bánh trái này còn gói chưa xong?” Liên lão gia tử thấy Chu thị khóc, trán nổi lên gân xanh, rống lên một tiếng.
Liên lão gia tử phát chân hỏa, tiếng khóc Chu thị liền yếu ớt xuống.
Bất quá không có hoàn toàn dừng lại, nàng là người sĩ diện, nàng còn cần một bậc thang. Nếu không ai cho nàng cái bậc thang này, chuyện hôm nay
sẽ không hoàn toàn dừng lại , ai cũng đừng nghĩ sống khá giả.
Không có cái bậc thang này ư, vậy thì nhìn Liên lão gia tử cùng Chu
thị hai lão vung tay, Chu thị bị đuổi ra cửa, Liên lão gia tử bị tức
thành chảy máu não?
Như vậy đánh giằng co, kết cục đã sớm định rồi, mềm lòng, không thích làm ầm ĩ cái kia nhất định chỉ thua không thắng.
Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ ánh mắt liền rơi vào trên người Liên Thủ Tín cùng Trương thị.
Làm như thế nào cho cái bậc thang này, Liên Thủ Tín là quá quen thuộc.
“Mẫu thân, cũng là lỗi của ta.” Liên Thủ Tín hai đầu gối quỳ xuống.
Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp nhi nhanh chóng bưng một chậu
nước hầu hạ Chu thị rửa mặt, mọi người lại khuyên giải một phen, sắc mặt Chu thị hơi hòa hoãn lại.
Chu thị ánh mắt nhìn lướt qua mọi nơi, nhìn mẹ con Trương thị đều buông đầu xuống, tâm tình liền thư sướng được ngay.
“Cũng đều im đó làm gì, gói bánh trái!” Chu thị nói.
“Gói bánh trái.” Liên Mạn Nhi ứng một tiếng, thứ nhất động thủ đi lấy bột, nghiêm túc gói hết. Sau đó là Trương thị cùng Liên Chi Nhi.
“Các con còn nhìn cái gì, nhanh tay lên.” Chu thị khiển trách Triệu
thị cùng Hà thị, khóe miệng nhưng có vẻ tươi cười, nha đầu Liên Mạn Nhi
này cũng bị nàng chế phục.
Liên Mạn Nhi không có ngẩng đầu, trong tay nàng gói lấy bánh trái,
trong lòng cũng không nhàn rỗi. Chu thị như vậy náo, ai cũng không có
nhắc lại chuyện phân bánh trái cho bọn hắn.
Xem ra phải đổi lại sách lược, minh không được phải đổi sang ám a.