Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 168 : Tự làm tự chịu
Ngày đăng: 16:47 18/04/20
Edit: Thanh Lê
Beta: Sakura
Nghe thấy Chu thị ở bên ngoài kêu la khàn cả giọng, có thể nghe ra
nàng giờ phút này tức giận cùng đau lòng. Liên Mạn Nhi vừa ăn bánh trái, vừa cười trộm trong lòng.
Liên Thủ Tín thả bát trong tay xuống, “Cha phải đi ra ngoài cùng mẫu
thân nói một tiếng.” Nói cho Chu thị, có một phần bánh trái bọn họ lấy
đi.
Trương thị không nhìn Liên Thủ Tín, đưa tay cầm cái muỗng múc thêm chút đường trắng vào bát cho Tiểu Thất.
“Cha, trước chờ một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Bà nội đang nổi
nóng, cha đi qua lại bị mắng.” Chỉ mắng Liên Thủ Tín còn hoàn hảo, Chu
thị khẳng định đem các nàng cũng mắng theo.
“Bánh trái này có phần của chúng ta, nhưng, hay là nói cho nãi một tiếng mới tốt.” Liên Thủ Tín nói.
“Ta chưa nói sao?” Trương thị ngẩng đầu lên, “Ta đã cùng mẫu thân
thương lượng, nhưng mẫu thân làm sao, bà ấy căn bản là không muốn để cho ta mở miệng.”
Liên Thủ Tín biết Liên Mạn Nhi cùng Trương thị nói đều đúng, nhưng
Chu thị ở bên ngoài kêu la như vậy, trong lòng hắn có chút nghe không
vô. Trong lòng hắn, vốn nhớ được một chuyện, dù thế nào đó cũng là mẹ
ruột hắn.
Liên Mạn Nhi nhìn Liên Thủ Tín bộ dạng nhăn nhó, âm thầm than thở.
Chính là Liên Thủ Tín hiện tại đi ra ngoài, cùng Chu thị nói rõ ràng,
Chu thị sẽ không sinh khí sao?
Dĩ nhiên sẽ không, Liên Thủ Tín chỉ biết không công đi làm mục tiêu.
Chu thị đối với đồ đạc, từ trước quản đặc biệt chặt. Đây không phải là
nói nàng tham lam, nói cho công bằng Chu thị cũng không tham ăn. Chu thị chính là muốn “Quyền lực”. Các nàng không nói cho Chu thị, tự mình cầm
bánh trái, việc này đã xúc phạm quyền uy của Chu thị, Chu thị làm sao sẽ bởi vì lời nói của Liên Thủ Tín mà từ bỏ ý đồ kia.
Ngược lại, chỉ cần Liên Thủ Tín hơi chút ra vẻ “Mềm yếu” một chút, Chu thị sẽ mượn việc này nhéo ở cổ hắn.
Lúc Liên Mạn Nhi ở tính toán làm như vậy là đã nghĩ đến kết quả. Bánh trái là các nàng nên được. Chỉ cần các nàng ổn định rồi, không đi phản
ứng Chu thị, Chu thị thích náo thì náo. Hơn nữa còn có Liên lão gia tử,
hắn muốn một nhà sống hòa thuận, an bình. Cho nên dù Liên Thủ Tín làm
sao, khi có thể đạt tới mục đích này, hắn cũng sẽ không lắm mồm đi quản
Chu thị. Nhưng nếu như Liên Thủ Tín không ra mặt, Chu thị làm ầm ĩ không ngừng, Liên lão gia tử tất phải ra mặt.
Muốn cùng chung đụng hòa thuận, các nàng đã lui không chỉ một bước, hiện tại nên là Liên lão gia tử cùng Chu thị lùi bước.
Liên gia những người khác đều vây quanh kháng.
Liên Diệp Nhi nhìn thấy Liên Mạn Nhi đi vào, hướng nàng đánh cái ánh mắt, làm cho nàng cẩn thận.
Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng bước chân đi tới đứng ở bên cạnh Trương thị.
“Mẹ, tiểu Thất khóc không ngừng…” Liên Mạn Nhi mở miệng nói.
“Còn nói Tiểu Thất, không nhìn thấy bà nội ngã thành cái dạng gì, này còn không phải lỗi của các cháu…” Liên Thủ Nghĩa nghe thấy lời của Mạn
Nhi, nổi giận đùng đùng nói.
“Nhị bá, nói chuyện phải bằng lương tâm. Nhị tẩu cùng Tứ Lang đứng ở phía sau mẫu thân, mẫu thân ngã mà sao hai người bọn họ đều tránh đi,
thế nên mẫu thân mới ngã xuống. Chuyện này bá sao không nói.” Trương thị liền nói.
“Ta đây muốn đỡ mẫu thân, nhưng thân thể mẫu thân nặng, ta đây không
đỡ được. Cái này không thể trách ta.” Hà thị nhanh chóng giải thích.
“Cháu cũng nhìn thấy, nếu Nhị thẩm cùng Tứ Lang ca không trốn, bà nội khẳng định không ngã được.” Liên Diệp Nhi nói.
Tứ Lang lập tức quay đầu trừng Liên Diệp Nhi, còn len lén giơ giơ quả đấm.
Liên Diệp Nhi trừng lại, “Tứ Lang ca, ca vung quả đấm làm gì. Muội
nói cũng là lời nói thật, chính là ca có đánh muội, muội cũng nói như
vậy.”
Liên Diệp Nhi nói quá hay, Liên Mạn Nhi âm thầm vỗ tay cho Liên Diệp Nhi.
“Cũng không thể nói như vậy, cảnh tối lửa tắt đèn. các ngươi sao thấy rõ ràng được?” Liên Thủ Nghĩa vội nói, “Nếu không phải lão Tứ gia vụng
trộm lấy bánh trái, nương làm sao sinh khí lớn như vậy, làm sao sẽ đi ra vườn?”
“Nhị ca, ta đem bánh trái để trong vườn, không dấu diếm người nào,
cũng không tính toán lừa gạt. Ta đang định cùng phụ thân nói.” Liên Thủ
Tín nói.
“Ta đừng nói chuyện khác, trước nhìn mẫu thân ngã ra sao.” Liên Thủ Lễ nói, “Mẫu thân nghe thấy chúng ta nói chuyện sao?”
Mọi người đều xem Chu thị. Chu thị hai mắt nhắm nghiền, chỉ có mí mắt khẽ giật giật.
Trong nhà an tĩnh như vậy, tiếng khóc của Tiểu Thất ở tây sương phòng liền đặc biệt vang dội.
“Mẹ, mẹ mau đi xem tiểu Thất một chút làm sao.” Liên Mạn Nhi vội vàng kéo tay Trương thị, “Tiểu Thất, mới vừa rồi vừa mơ thấy em bé.”