Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 169 : Kinh sợ

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit: Sakurahương

Beta: Sakura

“Gì, tiểu Thất vừa mơ thấy…” Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều lấy làm kinh hãi.



Liên Mạn Nhi một đôi mắt vẫn không rời Chu thị, nàng xem thấy khi

nàng nói tiểu Thất mơ thấy em bé, Chu thị trên mặt da thịt không bị

khống chế trừu động một chút.



Liên Mạn Nhi không có tận mắt nhìn thấy Chu thị ngã nhào, không biết

thương thế của nàng như thế nào, bất quá bây giờ xem ra cũng không đến

mức Chu thị sẽ hôn mê bất tỉnh. Nếu như nàng cái gì cũng không làm, lấy

Chu thị cá tính, nhất định chuyện nhỏ hóa lớn, nhân cơ hội này hành hạ

cùng đắn đo bọn họ. Mà Trương thị cùng Liên Thủ Tín vốn là lòng dạ mềm

hơn so với người bình thường, nhìn Chu thị ngã, bọn họ sẽ đáng thương

Chu thị, có khi còn có thể cảm thấy đau lòng. Vì vậy, vô luận Chu thị

làm sao làm ầm ĩ, hoặc là nói lên yêu cầu vô lí cái gì, bọn họ đều có

thể đáp ứng.



Nàng không thể để cho loại chuyện này phát sinh.



“Ừ, lại là em bé kia… Chỉ mặc một cái yếm đứng ở ngoài cửa sổ,nó hỏi

tiểu Thất bánh trái ở đâu, nó muốn ăn bánh trái, nó còn nói, một người

sợ, muốn tìm người theo nó chơi. Tiểu Thất nói, bộ dáng của nó rất dọa

người.” Liên Mạn Nhi liền cũng làm bộ như sợ hãi nói.



“Chớ nói, ta không nghe.” Liên Tú Nhi mặt trắng bệch như tờ giấy, che lỗ tai kêu lên.



Chu thị đang nằm, cái trán toát ra mảnh mồ hôi. Tiểu Thất mơ thấy

tiểu hài nhi mang cái yếm là ai, không cần phải nói nàng cũng biết. Đứa

bé này, còn không có đi tới trên đời liền… mặc dù ngoài miệng nói cứng

rắn, nhưng trong lòng Chu thị hiểu, nếu không phải Liên Tú Nhi, nếu như

không phải bà, đưa bé kia của Trương thị kia sẽ không bị sẩy. Liên Mạn

Nhi nói đứa bé kia đứng ở ngoài cửa sổ tây sương phòng, đứa bé kia cô

linh linh một người, hay là chết oan. Nó không chịu rời đi Liên gia. Nó

muốn tìm người chơi, chính là muốn kéo người đi thấy Diêm Vương a…



Nàng mới vừa rồi té một cái, Hà thị cùng Tứ Lang ở gần như vậy lại không đỡ lấy nàng. Này, đây là bởi vì cái gì?



Đứa bé kia là tới tìm nàng báo thù!



Chu thị không sợ trời không sợ đất, nhưng là cùng đại đa số nông thôn lão thái thái giống nhau, nàng sợ quỷ. Thậm chí so sánh với đại đa số

người càng sợ quỷ.



Trong nhà đang an tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm khanh khách, đó là hàm trên cùng hàm dưới của Chu thị đang va vào nhau.



“Oan nghiệt!” Liên lão gia tử phát ra một tiếng thở dài.


Làm ầm ĩ hồi lâu, tất cả mọi người mỏi mệt không chịu nổi, nằm xuống không một hồi liền ngủ mất.



Không thể không nói, nhờ có Liên Mạn Nhi linh cơ vừa động, nghĩ ra

một chủ ý như vậy, không chỉ có cứu các nàng, còn làm cả nhà Liên gia

đều đi theo được lợi. Bởi vì nếu không phải như thế, Chu thị làm ầm ĩ,

tất cả mọi người sẽ không có giấc ngủ an bình.



Ngày thứ hai lúc Liên Mạn Nhi thức dậy đã là sắc trời sáng choang,

Liên Thủ Tín đi theo Liên lão gia tử từ bên ngoài nhặt phẩn đều đã trở

về.



“Không đợi ta cùng phụ thân nói, phụ thân đã nói với ta trước.” Liên

Thủ Tín ngồi ở kháng dọc, “Bánh trái trong vườn nếu chúng ta ăn hết,

không đủ nữa có thể đi thượng phòng lấy thêm.”



“Lão gia tử là sẽ không trách chúng ta.” Trương thị nói.



“Phụ thân biết ta cũng là dạng người gì, sẽ tin ta.” Liên Thủ Tín nói, “Phụ thân nói, mẫu thân bị bệnh…”



Chu thị quả thật bị bệnh nằm mấy ngày. Mời lang trung tới cũng nói

không rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra. Liên Mạn đi thượng phòng nhìn một hồi, nhìn thấy Chu thị mắt sáng đều đã ủ rũ xuống, ánh mắt thanh hắc

một mảnh.



Liên tiếp mấy ngày, Liên Tú Nhi ở trong phòng không dám đi ra, bất

đắc dĩ lúc đi nhà xí, chính là ban ngày cũng phải nhờ người phụng bồi.



Vừa xuống một trận tuyết, Liên gia trong viện ít khi có yên lặng.



Ngày này sáng sớm, khí trời phá lệ trong trẻo, Tiểu Thất đột nhiên nhớ tới một chuyện.



“Nhị tỷ, tỷ đã hứa mua cho đệ bánh quẩy.”



Liên Mạn Nhi liền cười.



“Mẹ, con mang Tiểu Thất đi trấn trên ăn bánh quẩy đi.” Liên Mạn Nhi đối với Trương thị nói.



Trương thị từ trong túi tiền lấy ra một dây đồng tiền giao cho Liên Mạn Nhi, là tiền những ngày qua nàng bán mầm đậu kiếm được.



“Đi đi, trên đường cẩn thận một chút.”



Liên Mạn Nhi liền lôi kéo Tiểu Thất đi ra ngoài, lúc đi tới đầu miếu nhìn thấy phía ngoài thổ miếu vây quanh rất nhiều người.



“Di, đây là có chuyện gì?” Liên Mạn Nhi có chút kỳ quái.



“Nhị tỷ, tỷ nhìn, đó là ai?”