Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 179 : Hai cái nhân viên thu chi
Ngày đăng: 16:47 18/04/20
Edit: Pthu
Beta: Sakura
“Năm văn tiền?” Chu thị khinh thường hừ một tiếng, tựa hồ là ngại cho tiền quá ít, cuối cùng cũng là bĩu môi, không có nói cái gì nữa. Cho dù là nàng, trong lòng cũng rất rõ ràng. Năm văn tiền một chút cũng không
ít. Huống chi Triệu thị cũng không dùng ở trong cửa hàng làm cả ngày,
hơn nữa ở trong cửa hàng còn để cho nàng ăn cơm.
Liên lão gia tử có chút trách cứ trừng mắt nhìn Chu thị một cái, cá
tính của vợ chồng Liên Thủ Tín cùng Trương thị hắn hiểu rất rõ, nếu làm
như vậy, là tuyệt đối sẽ không bạc đãi Triệu thị. Đến lúc đó theo tháng
tiền đưa cho không thể thiếu. Chu thị cứ không mở mắt như vậy, vừa mở
miệng liền nói tiền, chỉ lo Liên Thủ Tín không cho, đem không khí hòa
thuận tốt đẹp làm cho phá hư hết.
Việc đã đến nước này, Liên lão gia tử chỉ có thể âm thầm thở dài. Nếu như hắn lại trách mắng Chu thị, sẽ lộ ra có chút giả dối.
“Tam thẩm muốn đi, cũng được. Chuyện trong cửa hàng thật đúng là
không ít, có thể trông cậy vào Tam thẩm rồi.” Trương thị liền đem thời
gian thu xếp công việc nói ra, “…..Buổi tối ăn xong cơm thì phải bắt đầu làm việc, lúc nào đem việc làm xong, thì lúc đó trở về. Sáng ngày thứ
hai, giữa giờ Dần *(tầm bốn giờ sáng) bắt đầu làm việc, liên tục làm cho đến trưa. Bọn con nuôi hai bữa cơm, bữa sáng và bữa trưa.”
Những chuyện này, vốn là có thể lén lút cùng Triệu thị nói. Trương
thị bây giờ đang ỏ ngay trước mặt của mọi người liền công khai nói ra,
hơn nữa hơi có chút khoa trương, vì chính là tránh cho sau này Chu thị
kiếm cớ ngăn cản Triệu thị bắt đầu làm việc.
“Vậy cứ như thế, mùa đông mọi người đều nhàn rỗi, sinh hoạt trong
nhà, có mẫu thân con cùng Tú Nhi, còn có vợ lão Nhị, sẽ làm cho vợ lão
Tam một lòng giúp đỡ các ngươi.” Liên lão gia tử vung tay lên, rất thoải mái nói.
Chu thị vốn còn muốn nói, Triệu thị đi tới trong cửa hàng làm việc có thể, nhưng mà không thể làm trễ nải công việc trong nhà. Kết quả bị
Liên lão gia tử vừa nói như thế, nàng liền không có cách nào nói cái gì
nữa. Bởi vậy sắc mặt cũng có chút lúng túng.
Nếu như vừa rồi không cùng Trương thị thái độ gay gắt, đáp ứng để cho lão Tam đi qua là tốt rồi.
Chu thị có chút hối hận, nhưng mà để cho Triệu thị đi, là chính miệng bà đáp ứng đấy, nếu nhất thời đổi ý sẽ rất mất mặt.
“Phụ thân, vậy chúng con đi về trước, con cũng phải cùng Tam tẩu nói một chút công việc ở trong cửa hàng.” Trương thị liền nói.
“Được, nếu bận rộn thì các con đi thôi.” Liên lão gia tử gật đầu.
Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị cũng đi theo đi ra ngoài. Lại bị Liên lão gia tử cho gọi lại.
“Lão Nhị, các con ở lại.” Liên lão gia tử trầm mặt nói.
Liên Mạn Nhi từ phòng trên đi ra, rớt lại ở phía sau vài bước. Thừa
dịp không ai chú ý. Liền chạy tới bên dưới cửa sổ, chỉ nghe thấy trong
phòng Liên lão gia tử đang thấp giọng khiển trách Liên Thủ Nghĩa.
Liên Mạn Nhi nói. Hai vỉ hấp, chính là một trăm cái bánh bao.
“Được, sẽ bắt đầu từ ngày mai.” Trương thị cười co đầu lại đi.
Liên Thủ Tín cùng Liên Ngũ Lang từ bên ngoài đi vào, hai người đều
mặc quần áo việc nhà, trên đầu đội mũ đầu bếp, trên người vây quanh tạp
dề lớn. Hai người sau khi đi vào, liền từ trong cái túi lớn của tạp dề
lớn lấy đồng tiền ra bên ngoài, bỏ vào trong hộp tiền.
“Canh xương hai mươi lăm bát, mười, bát cháo, bánh bao hai mươi cái.”
“Canh xương ba mươi bát mười bát cháo, bánh bao mười chín cái.”
Tiểu Thất oạch cái trượt xuống giường, từ trong phòng bếp ôm ra một
miếng tấm ván gỗ lớn trở về. Sau đó một tay cầm cục than củi, ở trên tấm ván gỗ viết viết vẽ vẽ một phen, lúc này mới đem tấm ván gỗ đưa cho
Liên Mạn Nhi xem.
Trên tấm ván gỗ lớn, là một cái bản kê đơn giản.
Bảng kê được chia làm năm cột, cột thứ nhất vẽ một bát nước lớn, cột
thứ hai cũng là một bát nước lớn nhưng phía trên thêm hình cái xương
đầu, cột thứ ba là vẽ bánh bao, cột thứ tư là súp bánh bao, còn cột thứ
năm thì để trống.
Năm cột này đại biểu chính là bát cháo, canh xương hầm, bánh bao, súp bánh bao, cộng với số lượng tổng cộng.
Mỗi cột ở phía dưới còn chia ra ba ô, trong các ô trần đầy các chính
tự*(hình vuông và thêm gạch chéo ở giữa ô). Hai ô phía trước có rất
nhiều vạch, còn ô thứ ba thì vạch ít đi nhiều.
Cái này phân biệt đại diện cho công trạng của Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng tiểu Thất.
Đây là phương pháp tính toán Liên Mạn nhi nghĩ ra được. Mỗi người
bưng ra ngoài một chén canh, hoặc là một cái bánh bao, liền đánh dấu ở
trong bảng của mình thêm vào một nét bút tương ứng. Viết xong một chính
tự, vừa vặn năm nét.
Cái này thuận tiện sau cùng kiểm tra sổ cái, cũng có thể giúp đỡ mỗi
người ghi nhớ nên thu bao nhiêu tiền. Dĩ nhiên, cũng có thể nhìn ra mỗi
người làm bao nhiêu việc. Sau khi có tấm ván gỗ này, đối với hắn chỉ lấy ba văn tiền, mà Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang đều cầm năm văn tiền, Tiểu
Thất không chỉ có tâm phục khẩu phục, còn sinh ra một ít xấu hổ nho nhỏ, càng thêm chịu khó rồi.
“Tiểu Thất, tính toán một chút mỗi loại tổng cộng bao nhiêu tiền, sau đó cả thảy bao nhiêu tiền,” Liên Mạn Nhi nói.
Tiểu Thất đáp ứng một tiếng, từ một cái trong bao quần áo dựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi, lấy ra một chiếc bàn tính sơn hồng cũ rất yêu
quý.