Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 180 : Gió bấc thổi bông tuyết bay
Ngày đăng: 16:47 18/04/20
Edit : pthu
Beta: Sakura
Liên Mạn Nhi cười híp mắt nhìn tiểu Thất dùng ngón tay mập mạp, lốp
bốp gảy hạt châu của bàn tính. Cái bàn tính này là bàn tính cũ Liên lão
gia tử đã dùng qua, đưa cho Tiểu Thất dùng.
Học cho nên dùng, lúc Liên Mạn Nhi đang đi theo Liên lão gia tử học
viết chữ đọc sách, nghĩ đến nàng lại không thể đi thi công danh, có lẽ
học thêm chút thứ dùng vào thực tế tương đối tốt hơn. Coi như Ngũ Lang
cùng Tiểu Thất, cũng giống như vậy, dĩ nhiên nếu như bọn họ có cơ hội
qua đường thi cử cũng rất tốt (cái này trước mắt tới nhìn, vẫn còn quá
xa xôi rồi). Bởi vậy, bọn họ liền thương lượng, muốn Liên lão gia tử dạy bọn họ dùng bàn tính.
Liên lão gia tử đã làm chưởng quỹ nhiều năm như vậy, sử dụng bàn tính chính là cực kỳ thuần thục đấy, vượt qua chữ của hắn.
Mấy người Liên Mạn Nhi đi theo Liên lão gia tử, đã đem bài vè cơ bản
tính bằng bàn tính đã học xong rồi. Ngoài dự tính chính là, Tiểu Thất
học tính bằng bàn tính học nhanh nhất. Liên Mạn Nhi rất cao hứng, liền
để cho hắn giúp đỡ tính toán sổ sách xuất nhập của cửa hàng.
Tiểu Thất đang gảy bàn tính, Liên Mạn Nhi thì là dụng tâm tính toán,
chút khoản của cửa hàng điểm tâm sáng, nàng còn không cần dùng bàn tính. Một lát sau, Tiểu Thất dừng gảy bàn tính lại, hướng Liên Mạn Nhi trả
lời một vài con số, Liên Mạn Nhi đem con số này, so sánh cùng kết quả
mình tính nhẩm.
“Tính đúng rồi, lại tính mục tiếp theo.” Liên Mạn Nhi nói.
Tiểu Thất đứa nhỏ này ở phương diện con số rất có thiên phú, không chỉ có tính toán nhanh chóng, mà còn rất ít phạm sai lầm.
Tỷ đệ hai người cứ như vậy, đem khoản mục đều tính một lần, thẩm tra
đối chiếu không có sai lầm, bởi vì Liên Mạn Nhi ở trên sổ sách ghi chép
rõ ràng. Những ngày qua lưu lượng khách gần như ổn định, lợi nhuận mỗi
ngày gần giống nhau có xu thế đều ở chừng hai trăm văn tiền.
“Tính xong chưa, hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền?” Trương thị dùng tạp dề lau tay. Đi vào nhà hỏi.
“Hai trăm mười lăm văn tiền.” Liên Mạn Nhi nói, “Còn không tính khối bạc này .”
Người một nhà đều vui mừng mặt mày hớn hở.
“Đều dọn dẹp một chút, rửa tay, lập tức ăn cơm.” Trương thị vừa nói chuyện, vừa trở vào gian bếp bận rộn đi.
Liên Mạn Nhi liền đem tiền cùng sổ sách đều thu vào, Tiểu Thất thấy
giày đã hong khô xong đưa cho nàng cầm trở lại. Liên Mạn Nhi đi giày, đi đến phòng bếp rửa tay.
Chu thị cãi lên, kết quả cơm trưa liền ăn bữa nay bỏ bữa mai.
“Không có chuyện gì, chính là bà nội không như vậy, ta cũng có ý định để cho Diệp Nhi cùng chúng ta ăn.” Trương thị an ủi Triệu thị, tiếp tục liền vừa cười vừa nói, “ Tam bá ta liền mặc kệ, hắn đó là con ruột của
Nãi, nàng thế nào cũng không thể để cho hắn đói bụng đi.”
Trương thị nói xong, cười mím chi nghiêng mắt nhìn Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín cúi đầu, dùng sức xoa tay.
Liên Diệp Nhi cuối cùng vẫn là ở lại ăn bữa cơm trưa.
“Cháu đừng cố chấp với bà nội, về sau buổi cứ dứt khoát tới đây ăn.” Liên Mạn Nhi đối với Liên Diệp Nhi nói.
“Vâng.” Liên Diệp Nhi được mọi người khuyên, cũng muốn bắt đầu, “Sau này buổi sáng cháu cũng tới đây giúp đỡ làm việc.”
“Có chúng ta cùng mẹ cháu làm việc, khong cần dùng tới cháu.” Trương thị cười nói.
“Tứ thẩm, ở nhà cháu cũng làm giống như vậy. Đến nơi này làm, trong
lòng của cháu thoải mái hơn.” Liên Diệp Nhi nói, “Tứ thẩm nếu không đáp
ứng, sau này cháu thà rằng bị đói bụng, cháu cũng không tới nơi này ăn
cơm.”
“Được, theo ý cháu.” Trương thị biết rõ tính tình bướng bỉnh của Liên Diệp Nhi, đành phải đáp ứng.
Ăn xong cơm trưa, Trương thị cùng Triệu thị lại bắt đầu dọn dẹp.
“Mẹ, con đi về trước, đem cơm đưa cho tỷ con.” Liên Mạn Nhi nói.
“Cháu theo Mạn Nhi tỷ trở về.” Liên Diệp Nhi vội nói.
Liên Mạn Nhi xách hộp đựng thức ăn, cùng Liên Diệp Nhi từ bên trong
cửa hàng đi ra ngoài. Mặt trời buổi trưa cũng không so với buổi sáng ấm
áp hơn, gió thổi mạnh hơn. Gió Bắc thổi rất nhanh đem tuyết đông cứng
thành viên thổi lên, vỗ vào trên mặt người, đau lạnh buốt. Liên Mạn Nhi
đem hộp đựng thức ăn ôm ở trước ngực, đi chậm rì rì.
Vào trong thôn, trên đường dường như nhìn không thấy người đi đường.
Cái thời tiết này, tất cả mọi người đều là con mèo trong nhà, không có
chuyện gấp, ai cũng sẽ không ra cửa.
Thấy phía xa xa ở cửa lớn Liên gia, có một người từ bên trong cửa đi
ra ngoài, hướng trong cửa phất phất tay, từ từ đi tới phía các nàng.
“Ai ôi!!!, đây không phải con gái của Liên gia!”