Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 189 : Phức tạp
Ngày đăng: 16:47 18/04/20
Edit : pthu Beta: Sakura
Liên Mạn Nhi mướn hai cỗ xe, đều là xe ngựa có mang lều . Ngồi xe
ngựa như vậy đi huyện thành , đương nhiên tiền xe là không rẻ . Liên Mạn Nhi sờ sờ túi tiền ôm trọn trong ngực , nàng cố ý từ trong bốn trăm
lượng bạc Liên Thủ Nhân mang trở về ,khấu trừ ra hai mươi lượng , làm
kinh phí đi đòi nợ của bọn họ .
“Đại bá bọn họ thích làm khổ như vậy , nhất định là có tiền để đốt
đấy . Ta liền thay hắn tiêu tốn mấy cái .” Liên Mạn Nhi là đối với mấy
người Ngũ Lang nói như vậy .
“Cùng gia phú lộ * , thực sự là nên mang nhiều tiền theo.” Trương thị cùng Liên Thủ Tín tất cả cũng đều nói như vậy , nhưng mà bọn họ cũng
không đồng ý cách làm của Liên Mạn Nhi .Chủ yếu là bọn họ sống là người
giữ khuôn phép, tốn tiền như vậy , bọn họ không nỡ.
* Cùng gia phú lộ : ở nhà có thể nghèo nhưng đi đường thì phải giàu, có tiền để đề phòng bất trắc ý.
Liên Mạn Nhi không có nghe bọn họ .Huyện thành Cẩm Dương cũng không
phải là trấn Thanh Dương của bọn họ đi quen , đi đi lại lại sợ là sẽ lên giá tiền .Đem tiền mang đủ cũng tránh cho gặp chuyện bó tay bó chân .
Về chuyện tiền bạc này ,trong mấy người cùng đi đòi nợ , ngoại trừ Liên Thủ Tín tiếc tiền , mấy cái tiểu bối lại rất tán đồng .
Hai cỗ xe ngựa , Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang , tiểu Thất ngồi một cỗ , Liên Thủ Tín mang theo Nhị Lang cùng Tam Lang ngồi một cỗ .
Đây là lần đầu tiên Liên Mạn Nhi đi xa nhà , Ngũ Lang cùng tiểu Thất
cũng chưa từng đi qua huyện thành Cẩm Dương . Trong xe ngựa có đệm êm ,
còn chuẩn bị một cái bếp lò than cháy rừng rực , ngồi ở bên trong không
cảm thấy cái rét lạnh ở bên ngoài . Mã phu là một người ưa thích nói
chuyện , biết bọn họ là lần đầu tiên đi Huyện thành , trong miệng liền
bắt đầu nói không ngừng, chủ yếu là giới thiệu thôn trang cùng cảnh trí
đi ngang qua .
Bọn họ là lúc trời còn chưa sáng liền xuất môn , ba mươi dặm đường, hơn một canh giờ cũng đã đến dưới cổng huyện Cẩm Dương.
Buổi sáng mùa đông nhiều sương mù , lúc này sương mù còn chưa có tan
hết . Liên Mạn Nhi vén rèm xe lên, có thể thấy phía trước lớp sương mù
mỏng bao phủ xuống màu nâu xanh của cửa thành cùng tường thành .
Cửa thành cùng tường thành đều cao lớn dị thường, dày, càng lộ vẻ
kiểu dáng hết sức cổ sơ. Đi tới gần . Có thể trông thấy lộ ra tảng đá
xanh , mặt trên còn có dấu vết đao chém rìu đục . Có một đoạn trên nóc
của tường thành , còn giữ lại một cái thiết oa lỗ thủng lớn nhỏ . Đây dễ nhận thấy cũng không phải là lúc xây dựng lưu lại, mà là dấu vết của
binh khí hiếm thấy lưu lại trong trận huyết chiến .
Liên Mạn Nhi từng nghe qua ,huyện thành Cẩm Dương . Là từ trong miệng của những người có học vấn nói ra “ Binh gia vùng giao tranh * (khu vực tranh chấp của quân sự)”. Ở chỗ này từng phát sinh qua vô số lần huyết
chiến. Ngoài tường thành này , từng có nhiều thi thể nằm xuống ngàn dặm .
Tiếng động xung quanh dần dần đi xa . Trong sương mù mờ mịt , Liên
Mạn Nhi dường như cảm giác mình xuyên qua thời không , đến chiến trường
“… Vương thái y thật là một người tốt, không có nửa điểm kiêu ngạo ,
giúp đỡ lão tế bần* ( giúp đỡ người già, cứu tếngười nghèo) , mọi người
nói thầy thuốc có tấm lòng của cha mẹ , hai vị Thạch thái y cùng Vương
thái y các ngài , cũng là người có tấm lòng bồ tát .” Liên Thủ Tín vừa
để cho Thạch thái y dùng chút trà vừa nói .
Trương thị hấp hối , bởi vì Vương Ấu Hằng thỉnh Thạch thái y đến ,
trong đó tình hình cặn kẽ có chút phức tạp , Liên Mạn Nhi cũng là suy
đoán , cho nên không có cùng Liên Thủ Tín nói . Liên Thủ Tín vẫn cho là
Vương thái y cùng Thạch thái y là hảo bằng hữu , cho nên đem hai người
tán dương cùng một chỗ . Điểm này cũng không có làm trái với tâm ý của
hắn , Thạch thái y đúng là ân nhân cứu Trương thị , Vương thái y cùng
Vương Ấu Hằng trong mắt hắn , cũng giống nhau đều là người cực kỳ tốt .
Thạch thái y hừ một tiếng, cầm lên một khối điểm tâm , lại buông xuống.
“Các ngươi đi Tống gia , thiếp mời của họ Vương kia cũng không dùng
được …” Thạch thái y nhìn Liên Mạn Nhi , “ Ta cũng là có thể giúp hết
lòng .”
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không , Liên Mạn Nhi cảm
thấy ánh mắt của Thạch thái y rơi vào trên ống tay áo của nàng .
Liên Mạn Nhi lấy danh thiếp của Vương thái y lại đem ra , ánh mắt của Thạch thái y sáng lên .
Liên Mạn Nhi lại chậm rì rì ,cẩn thận từng li từng tí đem danh thiếp cất lại vào trong tay áo .
Ánh mắt Thạch thái y tối sầm lại .
Liên Mạn Nhi trong đầu buồn bực uống trà, ý tứ của Thạch thái y nàng
đại khái đoán được . Nhưng nàng không thể đem thiếp mời của Vương thái y đưa cho hắn .
Thạch thái y nhìn chằm chằm vào Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi uống trà, ăn điểm tâm.
Thạch thái y hừ một tiếng, đứng dậy cáo từ , mọi người bận rộn đưa ra ngoài , Liên Mạn Nhi bởi vì trả tiền , rớt lại phía sau một bước . Đợi
tới lúc nàng đi tới cửa trà lâu , Thạch thái y đã đi rồi , mọi người
Liên Thủ Tín đang đợi nàng.
“Mạn Nhi ,Thạch thái y sao thật giống như tức giận ?” Liên Thủ Tín có chút buồn bực .
“Mạn Nhi ,Thạch thái y lấy xe ngựa của chúng ta mượn đi rồi .” Ngũ Lang nói .
“A?” Liên Mạn Nhi giật mình , Thạch thái y không giống người thiếu xe ngựa để dùng . Chẳng lẽ bởi vì nàng không chịu đem thiếp mời của Vương
thái y cho Thạch thái y ,Thạch thái y tức giận ,cho nên trả thù các nàng ? Trả thù như vậy ,chỉ là mượn xe ngựa đi sao ?
“Không thể nào !” Liên Mạn Nhi xoa trán .