Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 190 : Trầm lão phu nhân

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit : pthu

Beta: Sakura



“Không phải là hai cỗ xe ngựa đều cho mượn đi ?” Liên Mạn Nhi hỏi



“Đều mượn đi rồi .” Liên Thủ Tín nói , “ Thạch thái y hỏi ta tới

huyện thành như thế nào , ta dựa theo tình hình thực tế nói là mượn xe

tới . Thạch thái y liền nói , ban nãy hắn là cùng đi với hai người bằng

hữu ,hiện tại hai người kia đều đi rồi , xe cũng mang đi theo . Thạch

thái y là ân nhân của chúng ta , ta liền nói với hắn , nếu như không

chê, chúng ta liền đem xe ngựa cấp cho hắn sử dụng . Thạch thái y liền

đem hai cỗ xe ngựa đều mang đi rồi .”



Hành vi của Thạch thái y , thật đúng là nằm ngoài dự tính của người khác .Liên Mạn Nhi nghĩ .



“Vậy hiện tại chúng ta làm thế nào ?” Nhị Lang liền hỏi.



“ Xe ngựa không có rồi ,vậy chúng ta liền đi tới Tống gia a , hẳn là không xa .” Liên Mạn Nhi nói .



Mấy người liền từ trong trà lâu đi ra, đối với gia đình người nông

dân mà nói ,đi bộ vài bước trên đường thật sự là chuyện quá bình thường . Có thể cho Thạch thái y giúp hết lòng, trong lòng Liên Thủ Tín vẫn là

rất thích ý , nếu như Thạch thái y không phải là cứ mãi nghiêm mặt , thì càng tốt hơn .



Vừa mới chuyển qua góc phố , trước mặt liền có một chiếc xe ngựa chạy tới, vừa vặn dừng lại ở trước mặt bọn hắn .



“Là Liên cô nương của Tam Thập Lý doanh tử sao ?” Một người có bộ

dáng như gã sai vặt từ trên xe ngựa nhảy xuống , đi tới trước mặt Liên

Mạn Nhi , xoa tay trước ngực thi lễ hỏi .



Liên Mạn Nhi chớp mắt nhìn .



“ Tiểu nhân gọi là Thạch Đầu , là hầu hạ Thạch thái y đấy . Thỉnh

Liên cô nương lên xe .” Gã sai vặt kia rất lanh lợi , chỉ nhìn vẻ mặt

của cả đám bọn họ bây giờ, cũng biết tìm đúng người rồi . “Thạch thái y

phân phó tiểu nhân , đưa Liên cô nương tới Tống gia .”



Xe ngựa của Thạch thái y cùng với xe ngựa chở thuê tự nhiên là bất

đồng , trên buồng xe là tấm nỉ màu xanh lá cây thật dày ,trên mui xe còn vây quanh một vòng trang sức lạc tử. Trên màn xe có dấu hiệu đặc biệt , không phải là phô trương hoa lệ, nhưng phân khí thế cùng tinh xảo , người sáng suốt đều có thể nhìn ra , thân phận của chủ xe không phú thì cũng quý .



Thạch thái y mượn cỗ xe ngựa thuê của bọn họ đi , nhưng mặt khác lại phái xe ngựa của chính mình tới đấy.



“Tốt a , vậy làm phiền rồi .” Liên Mạn Nhi hơi suy nghĩ một chút ,cũng không có từ chối .



Bọn họ gồm có sáu người , trong xe ngựa hiển nhiên không ngồi được .



Nhị Lang cùng với Tam Lang đối với chuyện đi Tống gia vốn cũng có
ra mục đích đến của bọn họ .



“Cháu gọi là Mạn Nhi . Tên rất hay . Năm nay mấy tuổi rồi .” Trầm lão phu nhân hỏi Liên Mạn Nhi.



“Làm phiền Lão phu nhân thăm hỏi, năm nay cháu mười tuổi rồi .” Liên

Mạn Nhi cười đáp lại. “ Chúng ta người dưới quê không hiểu cách nói

chuyện , Lão phu nhân ngài cũng đừng chê cười chúng cháu .Lúc chúng cháu đi . ông dặn dò chúng cháu nói một số lời, vì trí nhớ ta tốt nhất .”



Trầm lão phu nhân nga một tiếng , minh bạch đây là Liên Mạn Nhi hướng nàng giải thích . Lời của nàng là thay thế Liên lão gia tử nói . Cái

này có chút ý tứ . Người Liên gia, nàng chỉ gặp qua Liên Thủ Nhân cùng

Liên Kế Tổ . Khi đó liền nghĩ , Liên gia tuy là người xuất thân từ gia

đình nông dân , nuôi hai người đọc sách cũng là tuấn tú lịch sự . Hôm

nay nhìn thấy người Tứ phòng của Liên gia, mới phát hiện , Liên gia

tướng mạo tốt, đặc biệt cũng không phải là hai người đọc sách kia.



“Tiểu Thiền , đi thỉnh Tam thiếu phu nhân tới đây .” Trầm lão phu nhân phân phó nói .



Đại nha đầu có khuôn mặt trái xoan kia đáp ứng một tiếng liền đi ra ngoài .



Trầm lão phu nhân một mặt nói chuyện cùng Liên Mạn Nhi, một mặt đánh giá mấy đứa trẻ của Tứ phòng Liên gia.



Ba đứa trẻ này , mặc dù cũng chưa có trưởng thành , nhưng chỉ nhìn

mặt mày cùng dáng điệu cử chỉ , là có thể đoán được , sau này khẳng định dáng vẻ cũng là không tầm thường , càng làm cho nàng tán thưởng ba đứa

trẻ này là ánh mắt đều vô cùng sạch sẽ, hơn nữa lại có thần . Ngồi ở chỗ đó thoải mái, vừa nhìn là biết có gia giáo tốt đẹp .



Nhất là cách nói chuyện , cái tiểu cô nương gọi là Liên Mạn Nhi này . Chỉ có mười tuổi , nhưng mà mi mục như vẽ, nhìn một cách đơn thuần

khuôn mặt này , trưởng thành nhất định là một mỹ nhân . Đáng mừng hơn

chính là , thanh âm nói chuyện thanh thúy , thái độ không thấp hèn không kiêu ngạo , không có cố ý nghiền ngẫm từng chữ một , nói thổ ngữ nông

thôn cũng không thô bỉ, nghe cổ sơ đáng yêu .



Chỉ là vóc người còn không có nhảy vọt. Trầm lão phu nhân lại nhìn

trang phục của Liên Mạn Nhi ,Liên Mạn Nhi hôm nay mặc chính là áo nhỏ

màu hồng đáy vàng , chính là cùng màu với váy vải bông , dưới chân chính là một đôi hài vải bôngmàu đỏ. Quần áo cùng trên giày thêu đều là mèo

mập rình bắt bướm hoặc là lăn cuộn len .



Nhìn đường may cùng kỹ thuật thêu , đứa trẻ này có mẫu thân từ ái có tay nghề thêu thùa tinh xảo.



Chỉ tiếc , là một đôi thiên túc (chân không bó) . Mười tuổi rồi, lại bó chân ,chỉ sợ là đã muộn .



Nhìn kỹ chân Liên Mạn Nhi , trong mắt Trầm lão phu nhân hiện lên một tia thần sắc tiếc hận không dễ nhận thấy .



Chính là đang nói đến thân thể của Liên lão gia tử, chỉ nghe thấy bên ngoài tiểu nha đầu bẩm báo: “Tam thiếu phu nhân đến rồi.”



Liên Mạn Nhi nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ thấy Liên Hoa Nhi vịn bả vai hai cái nha đầu đi tới , không khỏi lắp bắp kinh hãi