Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 193 : Rút củi dưới đáy nồi
Ngày đăng: 16:47 18/04/20
Edit: Huyền Phạm
Beta: Sakura
“Hoa Nhi tỷ, cái cửa hôn nhân này là do tỷ tìm đấy, là do tỷ hao hết
tâm tư phải gả vào.” Liên Mạn Nhi thấy Liên Hoa Nhi muốn tố khổ, dùng
chiêu đồng tình, cũng có chút không kiên nhẫn. Nàng có tâm đồng tình,
hơn nữa không ít, nhưng là không muốn lãng phí trên người giống như Liên Hoa Nhi vậy. “Chuyện vào thành hôm nay, ông nội nói, thành cái dạng gì, đều là nghe theo ta đấy. Tỷ cảm thấy khổ liền cùng ta trở về Tam Thập
lý doanh tử a.”
Lời nói của Liên Hoa Nhi vốn là không ứng tâm, bất quá là muốn nói
cho Liên Mạn Nhi biết, xuất ra số tiền này, nàng cũng không dễ dàng gì.
Sự tình cũng không theo kế hoạch của nàng mà phát triển, nàng đành phải
xuất ra số tiền riêng của Tống Hải Long đặt ở chỗ nàng, mặt khác còn
cùng nhân viên thu chi nhận chi sớm tiền tiêu vặt hàng tháng của mấy
tháng, mới gom góp đủ số tiền này.
Đương nhiên, nếu nàng sớm có ý định trả tiền, sớm một chút để ra số tiền kia, có lẽ cũng không cần khẩn trương như hiện tại.
Nhưng là ăn ngay nói thật, một ngàn lượng bạc, ngay là ở Tống gia
cũng không phải là số lượng nhỏ. Nếu như đổi lại là người khác vừa vào
cửa không lâu, không cầu trợ ở Trầm lão phu nhân, tuyệt đối không gom
góp đủ số tiền này.
Nàng muốn dùng những lời này, hảo hảo mà thổ lộ cùng Liên Mạn Nhi,
đáng tiếc Liên Mạn Nhi trả lời, lại để cho nàng đem những lời này chỉ có thể nuốt trở lại trong bụng.
Liên Mạn Nhi đem số bạc kiểm lại tốt, lại đem văn khế cùng để lại trong hộp.
“Liên Mạn Nhi, ngươi mau đi về, đem tiền trả, tiền thừa đều tặng cho
ngươi.” Liên Hoa Nhi lên tiếng, vừa rồi, những điều Liên Mạn Nhi nói,
nàng đều nghe vào lỗ tai, tiền này nếu trả chậm một ngày, sẽ nhiều hơn
ra mấy trăm lượng tiền lãi nữa. Hiện tại, tiền mà nàng có thể vơ vét đều đã vơ vét ra hết rồi, nhiều hơn nữa thì nàng cũng không thể kiếm đâu ra nữa.
“Hoa Nhi tỷ, ta cũng không có thời gian cố ý chậm trễ, không cần đuổi về ngay. Cái kia cũng không có biện pháp nào, ai bảo tỷ không sớm nghĩ
đến chuyện trả số tiền kia.” Liên Mạn Nhi thản nhiên nói.
“Mạn Nhi, hôm nay muội nói chuyện như thế nào vậy?” Liên Hoa Nhi mấy
lần bị Liên Mạn Nhi dùng lời nói chặn lại, trong lòng liền thấy không
thoải mái, cau mày nói.
“Hoa Nhi tỷ, nếu tỷ là ta, liền không chỉ nói như vậy?” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Hoa Nhi im lặng.
Liên Mạn Nhi đứng lên, muốn đi.
“Mạn Nhi, ta có thai rồi.” Liên Hoa Nhi đột nhiên nói.
“Nha.” Liên Mạn Nhi ah lên một tiếng, cũng không có cảm xúc chấn động gì, tựa hồ như bất quá nghe đến nói chuyện phiếm “ta đã ăn rồi” vậy.
họ Liên. Ta lúc ấy còn nghĩ, không phải là người trong nhà các ngươi
đấy chứ?” Tiểu Thiền hỏi chuyện, con mắt vẫn nhìn Liên Mạn Nhi.
Biểu hiện trên mặt Liên Mạn Nhi vẫn không thay đổi, Liên Thủ Nhân
cùng Cổ thị mang Liên Hoa Nhi đến Đức Tín Đường xem vết thương ở chân,
Liên Hoa Nhi che mặt, giả dạng là Liên Tú Nhi. Nhưng Liên Thủ Nhân cùng
Cổ Thị sẽ bị tiểu nhị của Đức Tín Đường nhận ra. Cái cô Tiểu Thiền này
cũng không phải là người đơn giản.
“Ở Tam Thập Lý doanh tử chỉ có một nhà chúng ta theo họ Liên. Nhất
định là bọn Tiểu nhị nghe nhầm,nhà chúng ta, co cô ta, tỷ ta, còn có ta
cùng đường muội ta năm nay đều chưa có đi qua thành. Chúng ta không phải vẫn tốt đấy ư, không có bệnh không có tật, chúng ta sẽ không chạy đến
hiệu thuốc làm gì a.” Liên Mạn Nhi nói.
Tiểu Thiền ánh mắt lóe lên, nhẹ nhàng mà nở một nụ cười.
………………………………………..
Ra khỏi Tống phủ, bọn hắn mướn hai cỗ xe ngựa chờ ở bên ngoài, là
Thạch thái y đuổi bọn họ chạy tới đây đấy. Liên Mạn Nhi lấy ra một bao
tiền thưởng đã sớm chuẩn bị tốt, lại để cho Thạch đầu theo Thạch Thái y
trở về trước. Tống gia lại phái một quản gia khác, đã ngồi trên một
chiếc xe ngựa, tới trước trà lâu đón Ngũ Lang cùng Tam lang đi đến phố
Liễu Nhai, nơi Liên Thủ Nhân mượn nhờ tòa nhà đấy.
Tới cửa, Liên Mạn Nhi nhảy xuống xe, đã thấy Liên Kế Tổ cùng Tưởng
Thị ôm bé gái Nữu Nữu đứng chờ ở trước cửa ra vào, thấy bọn họ đến, liền chạy ra đón.
Trong lòng Liên Mạn Nhi liền rõ ràng, đây là Liên Hoa Nhi cho người đến báo tin trước cho bọn họ đấy.
“…Phụ thân bị bệnh không dậy nổi giường, mẫu thân đang ở tại đó chiếu cố phụ thân.” Vừa đi vào bên trong, Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị vừa giải
thích.
Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Nhị Lang, Tam Lang cùng Tiểu Thất sớm nghe Liên Mạn Nhi dặn dò, liền không có đáp lời.
“Tống quản sự, dẫn bọn ta đi tới sảnh chính a.” Liên Mạn Nhi đối với quản sự nói.
Người quản sự kia đã được Trầm lão phu nhân phân phó, hết thảy đều nghe theo Liên Mạn Nhi, liền đi trước dẫn đường.
Mọi người tiến vào sảnh chính, Liên Thủ Tín, Nhị Lang, Tam Lang, Ngũ
Lang, Tiểu Thất liền đứng hai bên trái phải. Liên Mạn Nhi đem tẩu thuốc
của Liên lão gia tử ra.
Tới đây cùng tại Tống phủ bất đồng, Liên Mạn Nhi cũng không có ý định khách khí.
“Nhị Lang ca, Tam Lang ca, các người đi khiêng đại bá tới đây.” Liên Mạn Nhi giơ tẩu thuốc nói.