Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 192 : Thiếu nợ thì phải trả tièn

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit: Huyền Phạm

Beta: Sakura



“Đức Tín đường?” Trầm lão phu nhân nở nụ cười, nhìn xung quanh một chút.



“Mạn Nhi cô nương, cô nương có thể hỏi ở đây rồi.” Tiểu Thiền ở ngay

bên cạnh cũng cười nói. “Ông chủ của Đức Tín Đường là Tống gia chúng

ta.”



Có thể săn sóc ý tứ Trầm lão phu nhân, hơn nữa còn được nói ở bên

trên, xem ra cái nha đầu Tiểu Thiền này ở trước mặt Trầm lão phu nhân

rất có thể diện.



“…Các ngươi nếu rảnh rỗi, có thể đến. Thật không thể nghĩ đến tiếng

tăm của Đức Tín Đường của chúng ta có thể truyền đi xa như vậy.” Trầm

lão phu nhân cười nói.



“Phu nhân, đâu chỉ có Đức Tín Đường, rất nhiều cửa hiệu lâu đời của

Tống gia đều rất nổi tiếng ở phủ thành đấy.” Tiểu Thiền cười nói.



Trầm lão phu nhân cười mà không nói, hiển nhiên là đối với lời nói của Tiểu Thiền rất là hưởng thụ.



“Tam cô nương như vậy mà chưa tới Đức Tín Đường?” Tiểu Thiền cười mỉm, thấp giọng nói, tựa hồ là lầm bầm.



“Mẫu thân, người công việc bề bộn, con dẫn đường muội đến phòng của

con nói chuyện, không quấy rầy mẫu thân nữa.” Liên Hoa Nhi đứng lên nói.



“Không có quấy rầy.” Trầm lão phu nhân nói, “Ta chính là đang nhàn

rỗi, nghe các nàng nói chuyện nông thôn rất là mới lạ, thú vị đấy.”



Liên Hoa Nhi trên mặt liền cứng đờ.



“Cũng đúng, tỷ muội các con gặp mặt, có rất nhiều lời thân mật muốn

nói. Các con đi đi, không cần theo giúp ta đâu.” Trầm lão phu nhân cũng

không có nhìn Liên Hoa Nhi, mỉm cười nói.



“Mẫu thân, con không phải là ý tứ này.” Liên Hoa Nhi chặn lại nói, “Con…”



“Cái đứa nhỏ ngốc, ta bất quá là nói giỡn, các con đi thôi.” Trầm lão phu nhân nói.



“Thỉnh mẫu thân đi nghỉ một chút, một hồi con lại đến nói chuyện cùng ngài.” Liên Hoa Nhi liền cười nói, đi đến mời Liên Mạn Nhi đi cùng

nàng.



“Hoa Nhi tỷ, ta còn có chút lời nói muốn nói cùng Trầm lão phu nhân kia.” Liên Mạn Nhi không có đứng dậy.



“Mạn Nhi, một lát ta lại cùng muội đến… thật lâu ngày chúng ta không


“Còn thiếu bao nhiêu tiền?” Liên Hoa Nhi thuận khí một hồi, liền hỏi.



Liên Mạn Nhi liền đem văn khế vay nặng lãi ra.



“Ta không phải cho bốn trăm lượng hay sao, như thế nào mới trả ba

trăm tám mươi lượng…” Liên Hoa Nhi nói, liền nhíu mày, lầm bầm nói, “Cho những số tiền kia, còn chưa đủ lãi?”



Lời này Liên Hoa Nhi cũng không phải nói đối với Liên Mạn Nhi, xem ra là Liên Hoa Nhi có lòng nghi ngờ vợ chồng Liên Thủ Nhân cắt xén từ đó rồi.



Liên Mạn Nhi định nói, tiền kia là nàng làm kinh phí đòi nợ. Bất quá

nghĩ lại, số tiền kia người Liên gia cũng biết, Liên Hoa Nhi cũng không

vấn đề, cái kia cần gì phải nói cho Liên Hoa Nhi biết.



“Tám trăm sáu mươi bốn lượng một tiền sáu bạc, ta nhất thời làm sao

có thể gom góp đủ số tiền này a…” Liên Hoa Nhi càng nhíu chặt mày hơn.



“Đó là tiền hôm nay, nếu hôm nay không kịp, ngày mai sẽ không phải là số này rồi.” Liên Mạn Nhi nói.



“Mạn Nhi, hôm nay các muội nhất định phải trở về.” Mặc dù là Tống gia thiếu phu nhân nhưng mấy trăm lượng bạc cũng không phải là số lượng

nhỏ gì.



“Hoa Nhi tỷ, ta không nóng nảy cũng không cần nóng nảy, ngươi từ từ gom góp a.” Liên Mạn Nhi nói.



Liên Hoa Nhi buông văn khế,đứng lên ở trong phòng đi qua đi lại nửa

ngày, khẽ cắn môi, một hồi công phu, bê một cái hộp nhỏ đi ra.



“Đây là sáu mươi lượng vàng.” Liên Hoa Nhi mở hộp nhỏ, đối với Liên

Mạn Nhi nói. Một lượng vàng có thể đổi hơn mười lượng bạc, thậm chí hơn

nữa. Đây là vốn riêng của Tống Hải Long, hai người tại thời điểm tình

cảm nồng nàn, liền giao cho Liên Hoa nhi giữ lấy. Liên Hoa Nhi vốn không muốn lấy ra, nhưng hôm nay không có biện pháp, liền không thể nhịn

đau mà lấy ra.



Liên Hoa Nhi lại tìm kiếm trong phòng một phen, chỉ có thể lấy ra hai lượng bạc, còn có chút ít bạc vụn, như trước vẫn không đủ. Nàng liền

gọi một tiểu nha đầu tiến đến, dặn dò vài câu, tiểu nha đầu kia dời đi, một lúc sau cùng một tiểu Đồng ôm một bao bạc tiến đến. Tiểu Đồng kia

liền đưa cho Liên Hoa Nhi một cuốn sổ sách, Liên Hoa Nhi liền trên cuốn

sổ sách viết lên đồng ý, Tiểu Đồng kia liền để bạc lại rồi cầm cuốn sổ

dời đi.



Sáu mươi thỏi vàng, ba phong bạc, lại thêm hai thỏi bạc cùng một chút ít bạc vụn.



“Đây là tám trăm sáu mươi lăm lượng bạc.” Liên Hoa Nhi liền chậm rãi

ngồi xuống bên cạnh Liên Mạn Nhi, “Mạn Nhi, muội đừng nhìn ta mặt ngoài

sung sướng, ta cũng rất khổ.”