Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 195 : Hiếu tâm

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit: Huyền Phạm

Beta: Sakura

Liên Mạn Nhi đợi xe ngựa dừng lại ổn định, mới từ trên xe bước xuống, hướng trong sân xem xét, vừa vặn thấy một màn này.



Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị trước tính toán như vậy, về đến nhà, trước

mặt mọi người muốn tỏ ra hiếu tâm, lộ ra lo lắng cho Liên lão gia tử

như vậy, nóng lòng muốn nhìn thấy Liên lão gia tử. Cổ Thị còn ngại Liên

Đóa Nhi đi chậm, một mạch lôi kéo Liên Đóa Nhi.



Ngăn lại Liên Thủ Nhân để đánh chính là Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Nghĩa vừa đánh vừa mắng Liên Thủ Nhân bất hiếu.



Có cái bề ngoài hiếu tâm này chẳng qua là một chút cơ linh cùng

nhiệt tình, chứ đổi lại không biết là được bao nhiêu hiếu tâm thật, nếu

không Liên lão gia tử cũng sẽ không bị tức đến thổ huyết. Liên Mạn Nhi

đối với việc này rất là chướng mắt, bởi vậy cũng không vội vàng, cùng

xa phu tính tiền xe rõ ràng, rồi mới từ từ tiến vào sân trong.



Cổ Thị cùng Liên Kế Tổ sớm đã tiến lên, cứu giúp Liên Thủ Nhân xuống dưới.



“Ta đáng bị đánh ah, ta đáng bị đánh a.” Liên Thủ Nhân gào khóc, một

bộ dáng đại hiếu tử, thất tha thất thểu hướng trong phòng chạy tới, “Phụ thân, con về rồi.”



Liên Thủ Nghĩa đứng ở đó, run rẩy cổ tay, có lẽ là do lúc nãy ra sức

quá mạnh, làm bị thương mình. Tựa hồ, hắn đánh Liên Thủ Nhân, hắn cũng

không có gì sai cả, cũng là chân tâm thật ý của con trai hiếu thuận.



Một nhà Liên Thủ Nhân đi vào trong nhà, Liên Thủ Nghĩa đứng ở cửa ra

vào, nhìn Liên Mạn Nhi cùng Liên Thủ Tín đang đến gần, cuối cùng ánh mắt rơi vào hộp gỗ Liên Mạn Nhi đang ôm trên tay.



“Lão Tứ, có phải đã lấy được tiền về rồi không?” Liên Thủ Nghĩa lớn tiếng hỏi.



“Nhị ca, trở về phòng rồi nói đi. Phụ thân thế nào rồi, có nghiêm trọng không?” Liên Thủ Tín lên tiếng.



“Vậy là tiền đã trở về rồi a. Ai nha.” Liên Thủ Nghĩa đi tới, muốn nắm lấy hộp gỗ trong tay Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi quay thân, rút ra tẩu thuốc, gõ lên bên trên hộp gỗ.



Con mắt của Liên Thủ Nghĩa vẫn nhìn chằm chằm vào hộp gỗ, nhưng tay đã rụt lại.



“Mạn Nhi, mang về bao nhiêu lượng bạc?” Ngữ khí cùng thần thái khi hỏi, đều mang ý tứ nịnh nọt ở trong đó.



“Nhị ca, trước cứ vào phòng đã.” Liên Thủ Tín lên tiếng.



Đúng lúc này, Trương Thị cùng Liên Chi Nhi, Triệu Thị cùng Liên Diệp Nhi đều từ trong Tây sương phòng đi ra.



“Cha bọn trẻ, Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất, mọi người đã trở về

rồi.” Tuy vẫn chưa đi tới một ngày, nhưng Trương Thị vẫn đi tới đi lui


Chu Thị lúc này mới làm chủ, cho một nhà Liên Thủ Nhân đứng lên.



Có một số việc, có một số lời, chỉ có thể lưu lại đến ngày mai.



Trở lại Tây sương phòng, Trương Thị liền mang theo Liên Chi Nhi đi

thổi lửa nấu cơm. Liên Mạn Nhi rửa mặt, thay quần áo, nàng có chút sinh ý quan tâm đến cửa hàng, liền đi theo Trương Thị hỏi thăm.



“Cũng giống như những ngày trước, nếu không phải nhờ một nhà Tam bá

con hỗ trợ, ta liền bận không mở mắt được.” Trương Thị lên tiếng. “Sổ

sách của ngày hôm nay là do tỷ của con tính toán.”



“Cũng không biết có tính toán đúng hay không, Mạn Nhi, ngày mai muội kiểm tra lại một lần a.” Liên Chi Nhi vừa nhóm lửa vừa nói.



“Hôm nay, các con ở trong thành như thế nào?” Trương Thị liền hỏi, “Tiền này cũng không phải dễ dàng mà lấy được.”



Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu.



“Hoa Nhi tỷ mang thai em bé rồi.”



“À?!” Trương Thị đang cọ nồi liền dừng tay lại một chút, “Vậy sao.”



Giọng nói Trương Thị có chút nhàn nhạt đấy, mượn ánh lửa bên dưới,

Liên Mạn Nhi mới phát hiện thấy sắc mặt Trương Thị có chút lúng túng.

Nàng chỉ muốn nói, Liên Hoa Nhi có thể mượn cơ hội thân thể mang thai,

rất nhanh mà trả hết nợ còn thiếu. Thế nhưng Liên Hoa Nhi không có trả

hết tiền, mà ngược lại bởi vì có chỗ dựa vào, mà còn tính toán bọn hắn.

Trong lòng Liên Hoa Nhi, nhà mẹ đẻ chỉ có mấy người ở phòng lớn là người thân ruột thịt của nàng, Liên Hoa Nhi đối với những người khác ở Liên

gia, căn bản là không có thân tình.



Thế nhưng đối với Trương Thị, căn bản là đang nhớ tới chuyện bị mất đứa bé kia.



“Mẹ, chúng ta mau ăn cơm, còn đi đến cửa hàng, một ngày không đi, ta rất muốn đến cửa hàng đấy.” Liên Mạn Nhi liền nhanh nhẹn chuyển hướng

chủ đề, “Ở trên thị trấn còn rất nhiều chuyện thú vị, một hồi đến bên

trong cửa hàng, con liền kể cho mẹ nghe.”



…………………………….



Ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi cũng giống như mọi ngày, sớm một chút đến

bên trong cửa hàng hỗ trợ, đợi khách hàng ít đi một chút, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất lại đẩy xe ba gác của nhà lên thị trấn.



Hai mươi lượng bạc còn thừa lại rất nhiều, Liên Mạn Nhi mua sắm lớn một phen, một hồi mới đẩy đầy một xe đồ đạc về nhà.



Tiến vào sân nhỏ, Liên Mạn Nhi thấy bên trong gian ngoài cuộn cuộn khói đặc bốc lên.



Còn chưa đến thời điểm làm cơm bữa trưa, đây là như thế nào, chẳng lẽ là cháy sao? Liên Mạn Nhi cả kinh, vội vàng bước nhanh hơn, xốc màn cửa lên, liền ngây dại.