Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 196 : Tự trách

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit: Huyền Phạm

Beta: Sakura



Mùi thuốc bên trong gian ngoài càng đậm, cơ hồ khiến người khác có

chút không mở được mắt ra. Liên Mạn Nhi nhanh chóng đến đứng ở bên cửa,

đem rèm cửa vén lên. Mùa đông là gió bắc, khói đặc từ phía sau hướng sân trước bốc lên, khi bên trong gian ngoài khói thuốc ít đi một chút, Liên Mạn Nhi mới nhìn rõ bên trong.



Là hai người Tưởng Thị cùng Cổ Thị.



Tưởng Thị chiếm lấy một cái bếp nhỏ, bên trên là ấm sắc thuốc, nàng đang nấu thuốc vì Liên lão gia tử.



Cổ Thị thì đang ngồi nhóm lửa ở một cái bếp khác, những cái khói dày

đặc kia là từ cái bếp đấy mà xuất hiện đấy. Cũng chưa đến giờ nấu cơm,

Cổ Thị là đang nấu nước đấy.



Mặt của nàng bị hun đến đen sì, con mắt hồng hồng, là bị khói hun đến chảy cả nước mắt đấy.



Kỹ năng nữ công gia chánh của Cổ Thị lại bị lùi một bước đấy, dù sao

mấy tháng này nàng ở trong huyện thành, ở nhờ nhà Tống gia, rảnh rỗi,

chỗ ăn ở, đi lại, đều có người hầu của Tống gia hầu hạ.



“Nồi thuốc lớn như vậy, thế nào lại không đem rèm cửa xốc lên?” Liên Mạn Nhi hỏi.



“Là Mạn Nhi ah.” Tưởng Thị buông khăn tay đang chắn miệng mũi ra,

cũng cười nói, “Cái này sợ vén rèm lên, trong phòng có lạnh không? Lửa

vừa đốt lên, ở bên trên lại đun thuốc, đợi một hồi thì tốt rồi.”



Cổ Thị ngồi ở trên ghế đẩu, bên trên miệng mũi cũng che một cái khăn tay, chỉ cúi đầu nhóm lửa, không trả lời Liên Mạn Nhi.



Cửa Đông phòng ầm một tiếng mở ra, Chu Thị thò đầu ra.



“Đây là làm cái gì kia, trong lòng có oán hận, muốn đem cái phòng này hun lên, đem mấy lão bất tử chúng ta làm cho chết cháy hay sao?” Chu

Thị nổi giận đùng đùng mà nói lớn.



Tưởng Thị nhanh chóng cúi đầu xuống, Cổ Thị cũng vộ vàng từ trên ghế đẩu đứng lên.



“Mẫu thân, con muốn nấu nước cho phụ mẫu uống,mẫu thân tranh thủ thời gia vào nhà, đóng cửa lại, nước này nấu một lúc nữa là được rồi.” Cổ

Thị cũng cười nói.



“Nấu nước cho phụ thân con và ta uống?” Chu Thị hừ lạnh một tiếng,

ánh mắt vòng quanh thân Cổ Thị đánh giá. “Nếu con thực sự hiếu tâm, bây

giờ lão gia tử có nằm trên giường bệnh không nhúc nhích nổi không? Lập

tức muốn làm cơm, ai bảo ngươi nấu nước làm gì, ngươi đem cái bó củi kia là đến làm j? Mau đem lửa dập đi!”



Môi Cổ Thị thoáng run run, tựa hồ như muốn phân trần, cuối cùng, cái gì cũng không dám nói, cúi đầu đem lửa ở trong lò dập đi.


Liên lão gia tử nghe xong Liên Mạn Nhi nói lại, cả buổi không nói câu gì.



Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cũng trầm mặc theo.



“Thời gian Hoa Nhi ở trên thị trấn nhiều, ở nông thôn ít, đứa trẻ này đối với chúng ta tình cảm không sâu.” Sau một lúc lâu, Liên lão gia tử

mới chậm rãi nói.



“Còn không phải nàng ta học theo mẹ nàng hồ ly tinh hay sao.” Chu Thị đem thịt heo đi ra ngoài đông lạnh trở về, chỉ nghe thấy câu này, liền

nói, “Nha đầu kia có tâm kỹ nữ, cùng mẹ nàng là một dạng.”



Thời điểm Chu Thị nói như vậy còn nghiến răng nghiến lợi đấy. Chuyện

lần này, Chu Thị tức giận Liên Thủ Nhân, nhưng tức thì tức, đại bộ phận

lửa giận của Chu Thị đều rơi vào trên người Cổ Thị. Con trai là người bà nuôi dạy từ bé, không tốt chỗ nào, đều là do Cổ Thị khuyến khích đấy,

thậm chí là hồ lộng mới làm ra chuyện như vậy.



“Việc này, ngay từ đầu, liền đã sai rồi.” Liên lão gia tử cúi đầu

xuống trầm tư một chút. “Mấy ngày nay ta nằm trên giường gạch, trong

lòng một mực không nhàn rỗi. Chuyện của Hoa Nhi phát sinh, ta biết rõ,

không nên giúp bọn hắn lừa gạt. Ngọc bội bị vỡ thì cùng Tống gia nói cho rõ ràng, nên xử lý thế nào thì xử lý, không nên đi vay nặng lãi mới

đúng.”



Có mấy lời Liên lão gia tử vẫn không có nói ra. Nếu như lúc đó, Tống

gia không phải nói sẽ giúp Liên Thủ Nhân ra làm quan giống như là củ cà

rốt treo phía trước, thì lựa chọn của hắn, sẽ không phải là như thế.



“Làm người a, không thể lấn tâm, không thể đùa nghịch khôn vặt.” Liên lão gia tử thở dài một tiếng, “Việc lần này, là ta nợ Tống gia…”



Việc Liên Hoa Nhi làm sai, cách làm của Liên lão gia tử xem như là

bao che. Tại trong lòng hắn, vì trách nhiệm chuyện này ở trên lưng,

chính là nguyên nhân hắn không đi thị trấn, không chủ động thân cận cùng người của Tống gia.



Trong lòng Liên Mạn Nhi khẽ động, có phải hay không cho dù lúc ấy

Liên lão gia tử không có tức đến thổ huyết, thì hắn cũng không đi đến

nội thành đòi nợ? Liên Hoa Nhi bọn họ không phải nhìn đúng thời điểm

này, nên mới dám làm như vậy? Chỉ cần Liên lão gia tử vào thành, Liên

Thủ Nhân trốn đi, Liên Hoa Nhi căn bản sẽ không lo lắng Liên lão gia tử

sẽ đến Tống gia tìm nàng?



“…Không có nợ, thân thật nhẹ.” Liên lão gia tử tự trách xong, tinh

thần sa sút cũng tỉnh lại, “Cũng may về kịp, từ nay về sau an phận trông nom mấy mẫu ruộng kia mà sống.”



Ý tứ của Liên lão gia tử là từ nay về sau làm ruộng mà sống, không trông mong vào Liên Thủ Nhân làm quan nữa?