Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 197 : Quy củ

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit: Huyền Phạm

Beta: Sakura

Nếu nói như vậy, ngược lại có thể an ủi sống qua ngày. Chính là sợ

Liên Thủ Nhân, Cổ Thị, những người này đã quá quen áo đến tận tay, cơm

đến tận miệng trong thời gian qua, không có cách nào quen với thói quen

sinh hoạt của hộ gia đình nông thôn.



Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tiềm năng của con người không cách

nào mà đoán trước được, dưới những tình huống không có cách nào, bọn hắn cũng chỉ có thể thích ứng, chỉ là quá trình vất vả hơn chút ít.



Nhìn thấy Chu Thị cùng Liên Tú Nhi lại khuân đồ đi ra phía ngoài rồi, Liên Mạn Nhi liền từ từ rút từ trong ngực ra một túi tiền, lấy một ít

bạc đưa cho Liên lão gia tử.



“Ông nội, lúc trước cháu lấy từ trong bốn trăm lượng bạc ra hai mươi

lượng bạc đấy, là dự bị để vào thành đòi nợ.” Liên Mạn Nhi nói, “Là

cháu vận khí tốt, gặp được người tốt, số tiền này không tốn đến rồi,

ông, người thu lại a.”



Sau đó Liên Mạn Nhi nói với Liên lão gia tử, chi phí tiền này chi vào những việc nào.



Đầu tiên là tiền mướn xe ngựa, sau đó vào thành, tiền mời Thạch thái y uống trà, ăn điểm tâm, lớn nhất chỉ là số tiền chi cho Thạch Đầu cùng

xa phu của Thạch thái y.



“Sợ không vào được cửa của Tống gia, hướng đến Vương Ấu Hằng mượn

thiệp mời của Vương thái y. Về sau lại gặp được Thạch thái y, Thạch thái y với Tống gia là thân gia, nếu không phải hắn sai gã sai vặt đem xe

ngựa đưa chúng ta đến Tống phủ, việc đòi nợ này cũng không thuận lợi

được như thế.”



“Đây là nên đấy.” Liên lão gia tử nói. Đừng nói là hai mươi lượng

bạc, chi thêm nhiều bạc hơn nữa chỉ cần lấy được tiền trả nợ về là được.



“Vừa đi lên thị trấn, ta đem thiếp mời trả lại cho Ấu Hằng ca rồi,

còn mua mấy thứ lễ vật năm mới, vừa vặn Ấu Hằng ca phải trở về thị trấn

mừng lễ năm mới, vừa vặn mang hộ trở về.” Liên Mạn Nhi nói.



“Cái lễ này không thể mỏng, cháu nên tốn nhiều hơn một chút.” Liên lão gia tử gật đầu, nhìn xem số bạc cùng tiền còn lại.



“ông, còn có chuyện, cháu không thương lượng cùng người đã làm rồi.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.



“Chuyện gì?” Liên lão gia tử hỏi.



“Nhị Lang ca cùng Tam Lang ca đi theo vào thành, có thể mang đại lão

bá trở về, cũng là nhờ vào hai người bọn họ. Ân.” Liên Mạn Nhi liền nhìn tả hữu một cái, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều nhìn nàng cười, không nói

lời nào.



“Cháu thấy còn có tiền thừa, liền cho bọn họ mỗi người một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói ra.



Liên lão gia tử trố mắt một chút, ngoài mặt thì cười, trong lòng lại
“Muốn làm việc nấu cơm, mà con mặc xiêm y này thì có thể làm được cái gì?” Chu Thị liếc nhìn Cổ Thị.



Ở thị trấn mấy tháng, xiêm y của Cổ Thị đều đổi thành lăng la tơ lụa. Đương nhiên những người khác ở phòng lớn cũng đều như thế.



“Mẫu thân, người nói rất đúng, vậy con đi thay xiêm y.” Cổ Thị thuận theo mà nói.



“Những cái xiêm y kia của con đều không được. Ta sẽ đem xiêm y cũ của ta cho con mặc.” Chu Thị lên tiếng. “Hộ nông dân thì phải có bộ dạng

của nông dân, trước kia con không ở trước mặt ta, ta cũng không muốn

quản con, về sau cũng không thể như thế được rồi. Xem cái cách ăn mặc

của con đấy, đi vào đi ra chỉ khiến người ta chê cười.”



Cổ Thị không dám nói lời nào.



“Đi, đem rương quần áo đều mở ra, lựa cái nào không thể mặc, đều đưa cho ta.” Chu Thị lên tiếng.



Cổ Thị sửng sốt.



“Thất thần làm gì? Còn không nghe thấy ta nói cái gì?” Chu Thị lập

tức nổi giận, chỉ vòa Cổ Thị mắng, “Trong thành vài ngày, con liền bay

lên trời rồi hả? Trong mắt liền không có bà mẹ chồng là ta. Đem lòng dạ

hiểm độc của con, thói xấu của con, sau lưng làm chuyện xấu, tiêm nhiễm, khuyến khích con trai ta tính toán chúng ta, hận không thể hại chết

chúng ta có phải hay không?”



“Mẫu thân, con không có a.” Cổ Thị biết rõ đây là Chu Thị muốn xử lý nàng, vội vàng quỳ xuống nói.



“Đừng ở trước mặt ta mà giả dạng như thế, trước mặt một dạng, sau

lưng một dạng, người lớn trẻ nhỏ đều bị con làm cho hư mất.” Chu Thị lại mắng, con mắt âm u mà liếc nhìn Liên Đóa Nhi đang trốn sau lưng Liên

Thủ Nhân.



Mùa đông, trên giường gạch lạnh, trên mặt đất còn lạnh hơn. Cổ Thị

quỳ một hồi, đã cảm thấy hai chân phát lạnh, trên mặt lộ ra khổ không

tưởng đến.



“Mẫu thân….” Liên Thủ Nhân mở miệng muốn cầu tình.



“Câm miệng của con lại, conlà đồ ngỗ nghịch bất hiếu.” Chu Thị lập tức quay đầu mắng Liên Thủ Nhân.



Liên Thủ Nhân đỏ mặt ngậm miệng lại, đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Chu Thị mắng hắn như thế.



Liên Thủ Nhân đã như thế, Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị cũng không dám nói gì, chỉ cúi đầu thật thấp mà đứng đấy.



“Con còn chờ cái gì kia?” Mắt thấy người một phòng đã bị chèn ép xuống dưới, Chu Thị lại đối với Cổ Thị trách mắng.



Cổ Thị lúc này mới nhớ tới lời Chu Thị vừa nói, trong nội tâm không muốn cũng chỉ có thể đứng lên, đi đến cạnh rương quần áo.



“Mấy cái rương đều mở ra.” Chu Thị cao giọng nói.