Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 199 : Nhất chiến thành danh

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit: Huyền Phạm

Beta: Sakura

Tháng chạp đến, ngày nào cũng lạnh như ngày nào, tuyết rơi càng ngày

càng nhiều thêm. Tâm tình hài lòng hơn, lại tăng thêm tỉ mỉ điều dưỡng,

nên thân thể Liên lão gia tử càng ngày càng tốt hơn. Tuy nhiên, dưới sự

kiên trì của Chu Thị cùng mấy con trai, ngày nào cũng uống thuốc đều

đặn, hành động của Liên lão gia tử cũng chỉ là ngồi và nằm.



Một nhà Liên Mạn Nhi vẫn một lòng đặt trên cửa hàng, hàng ngày nhìn

thấy một hộp tràn đầy tiền thu về, mệt mỏi cũng tan thành mây khói hết

rồi.



Chu Thị theo dõi Cổ Thị, không còn tinh lực dư thừa đi bắt bẻ người

khác nữa rồi. Không biết một nhà Liên Thủ Nhân nghĩ như thế nào, nhưng

người khác, kể cả Liên Mạn Nhi cùng Trương Thị cảm thấy thời gian qua

rất vừa lòng.



Hôm nay, buổi trưa, tại cửa hàng, ăn cơm xong, Liên Mạn Nhi liền thu

dọn những hộp đồ ăn, dùng bao sợi bông bọc lại ở bên ngoài, mang đến

hướng khu nhà cũ.



Liên Diệp Nhi cũng ăn cơm buổi trưa ở cửa hàng, theo Liên Mạn Nhi trở về.



Đã rơi xuống mấy trận tuyết, thường là ở bên hiên, tuyết còn chưa

tan, đã rơi xuống thêm mấy trận tuyết mới, ánh mắt trời buổi trưa làm

tan mấy đống tuyết đọng thành nước, còn chưa có bốc hơi hết, ban đêm

lạnh lẽo hơn, nước tuyết liền đọng lại thành băng. Bởi vậy đi đường đặc

biệt phải cẩn thận, tuyết đọng sâu, dẫm lên tuyết đọng dưới mặt băng,

không cẩn thận sẽ trượt chân.



Trẻ con ở nông thôn sẽ không để ý đến những điều này, Liên Mạn Nhi ôm hộp cơm, gặp một mặt băng lớn, liền cố ý đi đến, dưới chân dùng sức một chút xông lên, gót chân giơ lên, theo mặt băng một thoáng liền chạy đến đầu bên kia.



Trượt đã thành thói quen rồi, căn bản không cần giang hai cánh tay để duy trì thăng bằng, có thể nói là có kỹ năng đặc biệt rồi. Đương nhiên, cũng có người nhát gan, trượt được hai bước liền lảo đảo, hoặc căn bản

là không dám bước lên mặt băng.



Bọn hắn ở nông thôn, bọn hài tử gọi trò chơi này là đánh trượt băng.



Bất quá trên đường ngẫu nhiên mới có một chỗ có mặt băng như vậy, căn bản là chơi chưa đủ ghiền. Chảy quanh Tam Thập lý doanh tử có một con

sông nhỏ, có một chỗ có mặt nước khoáng đạt, lúc này đã đóng băng lại

rồi, lúc này thành sân chơi cho bọn con trai ở trong thôn, Ngũ Lang đã

mang Tiểu Thất đến đó chơi nhiều lần.



Liên Mạn Nhi muốn đi lại bị Trương Thị ngăn cản.



“Mạn Nhi, nếu con không có việc gì để làm thì học tỷ con thêu thùa,

may vá, đừng học như bọn con trai kia.” Trương Thị nói nói như thế đấy.
hắn yên.” Liên Diệp Nhi nói chuyện, liền đánh ánh nhìn về phía Tứ Lang.



Vương Tiểu Tam cùng Vương Tiểu Tứ vội vàng đẩy ra, Liên Diệp Nhi cùng Tứ Nhi đánh nhau. Tứ Lang là con trai, lại so với Liên Diệp Nhi lớn

tuổi hơn, nhưng Liên Diệp Nhi là đứa trẻ đã quen làm việc, khi đánh nhau với Tứ Lang, hai con mắt căng tròn, tựa hồ như là không muốn sống nữa

vậy.



Bên cạnh còn có Liên Mạn Nhi.



Đánh nhau một hồi, Tứ Lang có chút e sợ rồi.



“Hảo nam tử không đấu cùng nữ nhi.” Tứ Lang nói xong, muốn đẩy Liên Diệp Nhi ra, muốn đi.



“Ta cho ngươi bắt nạt ta, ta đánh chết ngươi.” Liên Diệp Nhi không bỏ Tứ Lang ra.



Tứ Lang dùng sức đẩy Liên Diệp Nhi ra, Liên Diệp Nhi trượt chân,

thoáng chốc ngã xuống, nhưng vẫn như trước, tay không buông Tứ Lang ra.



Chính là như vậy, khi Liên Diệp Nhi ngã xuống, tay vừa vặn chụp vào đai lưng quần Tứ Lang.



Đai lưng gẫy đi, Tứ Lang bước lớn về phía trước, kết quả quần bông lại một lần nữa rớt xuống.



Bờ mông tròn trắng bóng lại lộ ra rồi.



Vương Tiểu Tam cùng Vương Tiểu Tứ lại cười lớn, lại có mấy đứ trẻ nghe thấy động tĩnh chạy đến, nhìn thấy thế cũng cười rộ lên.



Mặt Tứ Lang thoắt cái đỏ thẫm lên, hai tay kéo quần, nhưng không có

kéo lên được, lại bị Liên Diệp Nhi kéo, dưới chân vấp một cái, thoáng

chốc ngã sấp xuống.



Liên Diệp Nhi thừa dịp này, bò lên, ngồi trên người Tứ Lang, rồi đánh một hồi, chính là đem mặt mũi Tứ Lang đánh đến bầm dập, hai huynh đệ

nhà họ Vương tiến lên khuyên baỏ một hồi, Liên Diệp Nhi mới đứng dậy, bỏ Tứ Lang ra.



“Thực thống khoái.” Trên đường về nhà, Liên Diệp Nhi cười toe toét.



“Diệp Nhi, bây giờ không ai dám bắt nạt muội nữa rồi.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.



Liên Mạn Nhi nói không sai, từ đó về sau, kể cả Tứ Lang, những nhóm

trẻ con trong Tam Thập lý doanh tử không ai còn dám bắt nạt Liên Diệp

Nhi nữa. Còn có người thêm mắm dặm muối, nói Liên Diệp Nhi hung mãnh đến cỡ nào.



Chuyện này có một di chứng, mà lúc đó Liên Mạn Nhi các nàng không

biết. Trong truyền thuyết, Liên Diệp Nhi là một nữ nhân đanh đá dám quần đảo đánh nhau với nam nhi trên phố.



Mười một tháng chạp, ăn cơm tối xong, Liên lão gia tử cho gọi Liên Thủ Tín lên phòng trên.