Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 210 : Khảo nghiệm nấu ăn

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi trao đổi ánh mắt. Thị trấn cùng Tam

Thập Lý doanh tử cách nhau gần như vậy, chuyện các nàng ở riêng, mở

xưởng dưa chua, mở cửa hàng cũng không ít người biết.



Mà Triệu gia đã cùng Liên gia đính hôn, đối với sự tình Liên gia có

lẽ càng thêm chú ý. Nhà họ mở tiệm tạp hóa, người đến người đi, tin

tức linh thông, vậy mà không biết các nàng đã phân gia, còn cần “Vừa

rồi nghe Liên Nha Nhi nói” mới biết được? Rất hiển nhiên, Triệu Tú Nga

đang nói láo.



Triệu Tú Nga giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng nàng thực ra muốn nghe được điều gì?



Tú Nga tẩu, tẩu cũng quá không quan tâm chúng ta!” Liên Mạn Nhi liền

giống như nói giỡn, dùng ngữ khí có chút khoa trương nói ra, “Chúng ta

phân ra đến mấy tháng rồi.”



Sau đó Liên Mạn Nhi sẽ không chịu nhiều lời, chỉ để cho Triệu Tú Nga ăn cái gì.



“Ta về sau khẳng định quan tâm nhiều hơn.” Triệu Tú Nga đánh giá Liên Mạn Nhi, khóe mắt thoáng nhìn mấy miếng vải đang may vá trên giường

gạch, liền cười nói, “Ta bình thường lúc ở nhà đều trong phòng làm thêu

thùa may vá, ít ra khỏi cổng, người trong nhà thì bận rộn mua bán, cũng

không có rảnh nói với ta sự tình bên ngoài.”



“Hôm nay gả tới đây, ta hai mắt như mù, cái gì cũng không biết, trong lòng cũng hốt hoảng.” Ngừng một hồi, Triệu Tú Nga lại nói, “Cùng người

khác nói chuyện ta cũng không dám. Trước khi gả ra ngoài, mẹ ta nói với

ta. Nói tứ thúc tứ thẩm đều là người tốt, còn có hai muội tử, bộ dáng

đều là đứng đầu bảng, tâm tính tốt, tính tình cũng tốt. Ta nhìn thấy hai muội, trong lòng đã cảm thấy thân thương liền mới hỏi thăm một chút,

không có ý tứ gì khác.”



Lúc nàng còn ở trong nhà đã sớm nghe ngóng được hết sự tình Liên gia. Bất quá dù sao nhiều lời chỉ là đồn đãi, cụ thể nội tình vẫn là người

nhà Liên gia biết đến rõ ràng nhất.



Thật có chút việc, nàng một cái tân nương tử không tiện mở miệng hỏi, nên nghĩ tìm cách trên mấy đứa trẻ tuổi còn nhỏ ở Liên gia. Liên Đóa

Nhi là người không thích nói chuyện, hơn nữa đối với sự tình ở nhà cũ

bên này biết đến hình như không nhiều lắm. Liên Diệp Nhi lạnh lùng, cũng không thích nói chuyện. Về phần Liên Nha Nhi, ngược lại hỏi nàng cái gì liền nói cái gì. Nhưng lại nói không ra điểm cần thiết.



Nàng liền nhìn trúng Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi, hai tỷ muội này

xem ra tính cách là tốt, có thể mở miệng nói chuyện. Nhưng giời mới

phát hiện, hai người này là không dễ lừa gạt nhất.



” Tú Nga tẩu nói lời này là sao, chúng ta cũng không nói tẩu có ý tứ
xắt rau với xào rau, nhìn là biết quen tay, còn rất cẩn thận.” Trương

thị nghĩ nghĩ, lên tiếng, “Nhưng cũng có một điểm không tốt lắm, Triệu

gia các nàng sợ là giàu có, đã quen tiêu tiền như nước rồi, con xem lúc đổ dầu, mặt bà nội con liền trầm xuống. Còn có khối thịt kia là dùng

xào cho hai món, vợ Nhị Lang đều bỏ hết vào khoai tây sợi.”



“Ta lại cảm thấy nàng là cố ý kia.” Liên Mạn Nhi lệch nghiêng đầu,

“Ta xem Tú Nga tẩu là người khôn khéo. Không nói dầu, chính là khối

thịt, nàng có lẽ nhìn ra là muốn xào hai món ăn a. Nếu không biết,

nàng cũng nên hỏi một chút mới phải.”



“Tân nương tử đều muốn biểu hiện tốt. Ngươi nói nàng cố ý biểu hiện sai? Sao có thể? Nàng lại không ngốc.” Trương thị nói.



“Nàng không ngốc, có lẽ có ý định khác chứ sao.” Liên Mạn Nhi nói.



“Mặc kệ người khác, chúng ta cũng phải thổi lửa nấu cơm rồi.” Trương thị nói.



“Mẹ,con đi lấy củi.” Liên Mạn Nhi nói xong liền đi ra ngoài.



Bó củi đặt ở bên trong bên cạnh đường hẻm, xe ngựa Nhị Lang mang đến

đứng ở một bên khác, Nhị Lang, Tam Lang, Tứ Lang, Lục Lang mấy cái đều

đang vây quanh xe ngựa nói chuyện.



“Nhị ca, xe ngựa này nhìn thật khí phái, của nhà chị dâu sao? Có

thể cho ta mượn ngồi một chút không?” Tứ Lang nịnh nọt nói với Nhị

Lang.



“Ngồi cái gì mà ngồi, lập tức liền ăn cơm rồi.” Nhị Lang không cho Tứ Lang vào trong xe ngựa ngồi.



“Nhị ca, ca sao lại nhỏ mọn như vậy. Ta ngồi yên ổn, sẽ không làm cho xe ngựa hư mất. Dù sao xe ngựa là của nhà chị dâu, về sau còn không

phải tùy ca dùng.” Tứ Lang nói.



“Đệ nghe nhà chị dâu nói cái gì, xe này không phải của nhà chị dâu đệ đâu.” Nhị Lang hướng phía phòng trên nhìn nhìn, thấp giọng nói, “Xe này là mượn đấy, không thể để bị bẩn.”



“Mượn sao, mượn của nhà nào?” Tam Lang hỏi.



“Chu hiệu cầm đồ, nhà hắn có con trai làm đầu mục bắt người trong

huyện thành, nhà bọn hắn với nhà chị dâu ngươi đặc biệt tốt. Ngồi cái xe ngựa này vào thị trấn đều không cần giao tiền.” Nhị Lang nói.



Chu gia, đầu mục bắt người? Tay Liên Mạn Nhi ôm lấy bó củi ngừng lại giữa không trung.