Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 211 : Giặt chăn đệm

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit: Lê Thanh

Nhị Lang cùng Triệu Tú Nga ở lại nhà cũ ăn cơm tối rồi quay trở lại

thị trấn. Ngày mai là ba ngày lại mặt của Triệu Tú Nga, lễ lại mặt do

Chu thị dựa theo lệ cũ chuẩn bị cho. Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị lần này

không cùng lên thị trấn, bởi vì đã sắp sang năm mới, trong nhà có nhiều

việc phải làm, Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị đều bị Chu thị giao công việc.



Về phần đôi vợ chồng Nhị Lang cùng Triệu Tú Nga, ý định sơ bộ của

Liên lão gia tử và Chu thị là ban ngày để cho bọn hắn ở thôn, buổi tối

lại trở về ở trong tòa nhà trên trấn. Ít nhất trước khi sang năm mới là

sẽ làm như vậy.



Liên lão gia tử đã giống như người người khác, thuốc cũng không uống

nữa, mỗi ngày trời chưa sáng đã bắt đầu vác lấy cái hốt phân đi ra ngoài nhặt phẩn. Lúc ở trong nhà không có việc gì cũng đi bộ trong sân. Những ngày này Liên lão gia tử thích đến vườn rau xanh ở phía nam đông sương

phòng, dùng chân đi qua đi lại để đo đạc, đi vài bước lại dừng suy nghĩ

một hồi.



“Ông nội là định làm gì vậy?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Thủ Tín.



“Việc này với Nhị Lang có chút đột ngột.” Liên Thủ Tín không trực tiếp trả lời, “Không biết vợ hắn có đáp ứng không.”



“Ta xem có chút khó.” Trương thị một bên xếp chăn mền, cũng không

ngẩng đầu, “Theo ta thấy, vợ Nhị Lang có vẻ không biết xuống đất làm

việc, sợ là nàng không muốn ở trong thôn đâu.”



Liên Mạn Nhi nghe xong một hồi mới hiểu rõ.



Nguyên lai ý định của Liên lão gia tử là bán tòa nhà trên thị trấn

đi, sau đông sương phòng dựng thêm hai gian phòng để cho đôi vợ chồng

Nhị Lang cùng Triệu Tú Nga trở về ở.



“Phòng ở trên thị trấn bán đi, lại xây thêm ba gian phòng để cho đôi

vợ chồng Nhị Lang ở trước, sau đợi cho Tam Lang cưới vợ cũng vào ở.”

Liên Thủ Tín thuật lại quy hoạch của Liên lão gia tử, “Tiền bán nhà còn

có thể có dư, lại mua vài mẫu. Người làm lụng chăm chỉ vài năm, không có gì cần tiêu dùng nhiều còn có thể lại mua tiếp vài mẫu nữa. Thời gian sau cũng sẽ dần dần tốt lên thôi.”



Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải tiết kiệm ăn mặc.



“Lão gia tử đem ý tứ này lộ ra với Nhị Lang, Nhị Lang lại ấp úng

không lên tiếng.” Liên Thủ Tín lại nói, “Lão gia tử nói, đây nhất định

là vợ Nhị Lang đã sớm nói với Nhị Lang không muốn ở trong thôn. Hỏi Nhị

Lang có ý định gì, Nhị Lang lại không nói. Lão gia tử liền nói từ từ rồi tính, thì Nhị Lang gật đầu.”


“Nhưng cũng không thể cứ như vậy mãi.” Liên Chi Nhi nói.



“Ai biết được đâu.”



… …



Năm mới ngày càng tới gần, người một nhà bắt đầu thương lượng chuyện mua đồ tết.



Liên Mạn Nhi chuẩn bị tốt giấy bút, đem một giấy đỏ thẫm trải rộng

trên mặt bàn. Chuyện mua đồ tết tất cả mọi người đều có quyền lên tiếng, Liên Mạn Nhi phụ trách ghi chép.



“Thịt có cần mua không?” Đầu tiên Trương thị nói, “Chúng ta được chia hơn tám cân thịt, ta thấy cũng đủ rồi.”



“Xem tám cân thịt có đủ cho bọn nhỏ ăn không?” Liên Thủ Tín nói. Trong tay có tiền liền muốn sủng ái bọn nhỏ nhiều một chút.



Liên Mạn Nhi mấy đưa nhìn nhau một.



“Con thấy cũng đủ rồi, nếu không chúng ta mua ít xương sườn, lại mua

hai con gà nữa? Lễ mừng năm mới phải có gà a, trứng gà cũng phải mua mấy quả nữa…” Liên Mạn Nhi lên tiếng.



“Được.” Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều gật đầu.



“Còn phải mua pháo.” Tiểu Thất sợ một hồi nữa sẽ quên mất, nên cướp lời nói.



“Vậy thì mua một băng pháo a.” Liên Thủ Tín nói. Lễ mừng năm mới của hộ nông dân, ngoài sinh hoạt cơ bản ra còn muốn nghe tiếng pháo nổ,

nhưng bình thường người ta không nỡ mua cả băng pháo. Một băng pháo cũng coi như là một chút xa xỉ nho nhỏ.



Tiểu Thất biết đạo lý này nhưng hắn vẫn thấy chưa đủ.



“Tỷ, lại mua thêm một băng pháo đi, dùng tiền của chính đệ.” Tiểu Thất thương lượng cùng Liên Mạn Nhi.



“Được.” Liên Mạn Nhi đáp ứng, một bên mở sổ sách ra xem xét, “Ai nha, không được. Tiểu Thất, tiền công của đệ đều chi hết rồi.”



Tiểu Thất lập tức mở to hai mắt.



“Sao lại có thể, đệ nhớ là…” Tiểu Thất còn chưa nói xong đã cảm giác được trên cánh tay bị bấm một cái.



Tiểu Thất nhìn Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi nhìn tiểu Thất, dùng khóe mắt liếc qua Liên Thủ Tín bên kia.



“Cha a…” tiểu Thất lập tức bổ nhào qua, ôm đùi Liên Thủ Tín. “Cha, cho con ít tiền mua pháo được không?”