Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 213 : Sắm đồ tết (2)
Ngày đăng: 16:47 18/04/20
Edit: Lê Thanh
Vàng rất quý trọng, vì ngoài việc dùng làm trang sức nó còn có giá
trị trao đổi. Đồ trang sức làm bằng vàng ròng bình thường đều làm tinh
xảo hơn nên đắt một chút. Liên Mạn Nhi gọi tiểu nhị trong tiệm đưa hai
đôi kim Đinh Hương nhỏ nhất đến.
Hai đôi kim Đinh Hương kiểu dáng giống nhau, sức nặng hơi có chút sai biệt. Một đôi chào giá là bảy tiền hai phần bạc, một đôi khác chào giá
là bảy tiền ba phần bạc.
“Quá đắt.” Liên Chi Nhi lên tiếng. Một cái tí tẹo tiểu chút chít như thế mà so với cây kim trâm của Trương thị mua thì quá quý.
Liên Mạn Nhi cũng có chút ngoài ý muốn, vốn nàng nghĩ phải tiêu ít
tiền hơn Trương thị. Liên Mạn Nhi cầm lấy một cái kim Đinh Hương bỏ
trong lòng bàn tay, trọng lượng phi thường nhẹ. Bất quá dựa theo cách
tính một lượng vàng bằng mười lượng bạc, lại thêm phí tổn gia công, với
trọng lượng này giá như vậy vẫn là mềm. Nàng với Liên Chi Nhi tuổi còn
nhỏ, lại là đồ đeo trên lỗ tai, nhẹ nhàng một một chút mới phù hợp.
Kim Đinh Hương kiểu dáng đơn giản, nhưng chế tác tinh tế. Đáng giá mua, Liên Mạn Nhi trong lòng cân nhắc.
“Mạn Nhi, vẫn là đổi cái khác đi.” Liên Chi Nhi lôi kéo Liên Mạn Nhi nói.
“Tiểu cô nương, đây chính là vàng ròng đấy. Cái này do lão thợ thủ
công trong tiệm ta bỏ ra đại công phu mới làm được, giá này là rẻ nhất
rồi, một điểm thua thiệt cũng không có. Chúng ta là cửa hàng lâu năm,
già trẻ đều không dám lừa gạt. Các ngươi cũng là ở thôn phụ cận gần đây, chúng ta là quê nhà hương thân, ta nói thật, một đôi kim Đinh Hương này nếu bán trong đại cửa hàng trên thị trấn, phủ thành thì dám hướng ngươi muốn một lượng bạc đấy.” Tiểu nhị trong cửa hàng thấy hai vị tiểu thư,
một người muốn mua, một người chê đắt không muốn mua, sợ khách hàng đi
nên vội vàng nói ra, “Kim Đinh Hương giống thế này, trong cửa hàng ta
cũng chỉ có hai đôi này thôi, đúng là chuẩn bị cho hai tỷ. Năm mới mà
đeo lên thì phải xinh đẹp lắm.”
“Mạn Nhi, ta không nhiều tiền như vậy.” Liên Chi Nhi sợ Liên Mạn Nhi bị thuyết phục, lo lắng thấp giọng nói.
“Chi Nhi, Mạn Nhi, vừa ý được cái gì rồi?” Trương thị, Liên Thủ Tín mang theo Ngũ Lang cùng tiểu Thất đi tới.
“Tỷ, ta muốn mua.” Liên Mạn Nhi nói. Tuy nói đã nói sẽ xuất tiền từ
công trung, nhưng đôi kim Đinh Hương này có chút quý. “Tỷ, ta không đều dùng tiền công trung mà đem tiền của mình thêm vào mua. Được không?”
“Công trung cho hai ngươi một xâu tiền.” Trương thị nhìn kim Đinh
Hương cũng rất thích, liền nói, “Hai người các ngươi mỗi người được 500
văn, tiền còn lại chính các ngươi cái bỏ.”
“Thực không cần nhiều như vậy.” Liên Thủ Tín nói.
“Ai còn không biết nhà chúng ta của cải mỏng.” Trương thị lên tiếng,
“Lão Triệu đại ca, ngươi nhìn chúng ta đi. Ngươi nói vậy là ta và huynh
đệ ngươi đều cao hứng rồi, nếu đại gia hỏa đều nói nhà chúng ta có phúc
thì sau này cháu ngươi cưới được vợ tốt.”
Triệu Phú Quý đã gói xong đường kẹo đưa qua. Một bao đường đỏ hai
cân, một bao đường trắng hai cân. Nếu muốn trả lại còn phải đem bao mở
ra.
“Cái này…” Liên Thủ Tín không có lập tức tiếp lấy.
“Lão đệ ngươi cầm đi, không cần tiền, coi như ta cho các ngươi là
được.” Triệu Văn liền đem hai bao đường cứng rắn nhét vào tay Liên Thủ
Tín.
Đường đỏ cùng đường trắng đều là vật phẩm tinh quý. Tiền mua một cân
đường có thể mua hai cân gạo, có hộ nông dân một lần chỉ mua có một
lượng hai lượng. Liên Thủ Tín một lần mỗi loại muốn mua một cân đã là có tâm tư chiếu cố sinh ý cho Triệu gia rồi.
“Không dùng hết nhiều như vậy… Sao lại có thể không trả tiền chứ.” Liên Thủ Tín ấp úng nói.
Liên Mạn Nhi nhìn nhìn, liền lấy số tiền của bốn cân đường từ trong túi tiền ra đếm, nhếch mũi chân, đặt ở trên quầy.
“Đi, vậy thì mua bốn cân.” Liên Thủ Tín đem đường cầm lấy.
“Sao lại còn trả tiền, không phải đã nói sao, không cần tiền.” Triệu
Văn lên tiếng, đem tiền đẩy về cho Liên Thủ Tín cùng Trương thị.
Trương thị tự nhiên không thể nhận tiền lại được.
“Lão Triệu đại ca ngươi bận bịu, chúng ta đi trước đây.” Không muốn ở trong cửa hàng lâu, Liên Thủ Tín, Trương thị mang theo Liên Mạn Nhi
cùng tiểu Thất liền đi ra ngoài.
Triệu Văn từ trong quầy đi ra, tiễn bọn họ tới cửa, trên mặt một mực tươi cười nhiệt tình.
“Cửa hàng của ta cái gì cũng có, muốn mua cái gì thì cứ đến đây,
chúng ta cũng không phải ngoại nhân, ta không thể kiếm lời từ các ngươi
được.” Đứng ở cửa ra vào, Triệu Văn lớn tiếng mà.