Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 217 : Đinh Hương phong ba

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit: Lê Thanh

“Sao lại là nàng?” Liên Mạn Nhi kinh ngạc.



“Đêm giao thừa chẳng phải muốn ăn sủi cảo sao? Lúc làm bánh Tú Nga

tẩu cùng lão cô tán gẫu, nói bánh nhân thịt Lý Gia có thêm đường trắng

thì càng thơm.” Liên Diệp Nhi nhớ lại nói nói, “Lão cô liền nói bánh

nhân thịt thêm đường chẳng phải thành bánh ngọt à, sao có thể ăn ngon

được. Tú Nga tẩu nói ở nhà nàng làm sủi cảo, trong nhân thịt đều thêm

đường trắng, đặc biệt ăn ngon. Lão cô bị Tú Nga tẩu thuyết phục, nói

đáng tiếc trong nhà không có đường. Tú Nga tẩu liền nói năm ngoái nhà tỷ đến tiệm tạp hóa nhà nàng, một lần liền mua bốn cân đường. Tú Nga tẩu

còn nói, tứ thúc tứ thẩm bọn hắn mua từng đấy đường, còn tưởng sẽ cho

thượng phòng lúc đưa đồ cho ông bà nội kia.”



“Nguyên lai nàng biết rõ chuyện này, nàng còn không biết xấu hổ mà

nói.” Liên Mạn Nhi cười lạnh, liền đem chuyện các nàng hảo tâm đến giúp

việc mua bán cho tiệm tạp hóa Phú Đạt, kết quả phải mua bốn cân đường

nói cho Liên Diệp Nhi. “Thật đúng là loại người gì cũng có, hảo tâm của

chúng ta xem như cho không rồi. Sau đó nàng làm sao mà còn có mặt mũi

bảo lão cô tìm chúng ta lấy đường?”



“Lão cô nghe nàng kể xong rất tức giận, nói muốn đi nói với bà nội.

Tú Nga tẩu liền ngăn đón lão cô, nói nàng là thuận miệng mới đem việc

này nói cho lão cô thôi, không biết nhà tỷ đã đưa đường trắng cho thượng phòng chưa. Còn nói nếu để cho bà nội biết sẽ náo loạn, nhà tỷ khẳng

định sẽ ghét nàng lắm miệng, nàng lúc đó thật khó xử rồi. Cứ như vậy

khích lệ lão cô, bảo lão cô tìm các ngươi muốn đường trắng, các ngươi

khẳng định cho.” Liên Diệp Nhi nói ra.



“Sau đó, lão cô cầm chén tìm chúng ta muốn đường luôn?” Liên Mạn Nhi hỏi.



“Ừ.” Liên Diệp Nhi gật đầu, “Mạn Nhi tỷ, sáng ngày hôm qua lão cô tới tìm nhà tỷ muốn xì-dầu đúng không, đó cũng bởi vì Tú Nga tẩu.”



“A, việc này mà cũng có liên quan đến nàng sao?” Liên Chi Nhi ở bên cạnh nhịn không được nói.



“Chuyện đó thế nào?” Liên Mạn Nhi hỏi.



“Bà nội bảo mọi người làm đồ ăn, Tú Nga tẩu nói rằng nàng biết nướng

thịt heo cái gì đấy. Bà nội liền để cho nàng nướng. Nướng được một nửa,

nàng nói đã dùng hết một chai xì-dầu. Nàng liền nói với lão cô, bảo lão

cô đến nhà tỷ xin ít. Còn bảo lão cô nói là bà nội sai nàng đi. Nàng

cùng lão cô đều lén lút nói, muội nghe được mỗi hai câu.” Liên Diệp Nhi

một năm một mười nói.



“Diệp Nhi, muội thấy Tú Nga tẩu là dạng người gì?” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ liền hỏi Liên Diệp Nhi.



“Rất biết làm đồ ăn, mẹ muội nói là người nhanh nhẹn.” Liên Diệp Nhi
… …



Một hồi lâu sau, tiếng mắng của Chu thị rốt cục ngừng lại, Liên Thủ Tín ỉu xìu trở về tây sương phòng.



Liên Mạn Nhi thấy sắc mặt của Liên Thủ Tín đã biết rõ hắn nhất định

là bị chửi thảm rồi. Vừa rồi lời nàng phản bác Chu thị cũng có thể bị

Chu thị ghi tạc lên trên người Liên Thủ Tín.



Trong lòng mọi người đều đồng tình Liên Thủ Tín, nhưng vì đã cùng

Liên Mạn Nhi thương lượng tốt, ai cũng không mở miệng, gạt Liên Thủ Tín

sang một bên.



Liên Thủ Tín thấy không có ai để ý đến hắn, liền đi đến bên cạnh giường, xuôi theo giường ngồi xuống.



“Một đôi kim Đinh Hương, ta, ta không thể kháng nổi, đáp ứng bà nội con rồi.” Liên Thủ Tín nói có chút ấp a ấp úng.



Vẫn không có ai phản ứng Liên Thủ Tín như trước.



“Mẹ đứa nhỏ à, Mạn Nhi, giờ là năm mới, ta không đáp ứng thì biết

phải làm sao? Tú Nhi cũng rất ương bướng, đã vì chuyện này mà khóc. Nàng ở nhà cũng không lâu, chỉ có lúc này đây, lần sau sẽ không có nữa.”

Liên Thủ Tín lại nói.



Vẫn không có người phản ứng Liên Thủ Tín, mọi người nên làm gì cứ làm gì.



“Mua kim đinh hương cho Tú Nhi không cần dùng tiền trong công, dùng

tiền công của chính ta là được.” Liên Thủ Tín cuối cùng nói.



“Được a.” Liên Mạn Nhi đáp ứng, quay người lấy sổ sách đưa cho Liên Thủ Tín. “Cha, cha nhìn xem cha có bao nhiêu tiền?”



Liên Thủ Tín tiếp nhận sổ sách nhìn nhìn, hơn nửa ngày mới hiểu được

một tí chút. Bình thường đều là mấy hài tử Liên Mạn Nhi quản tiền tính

sổ sách, Liên Thủ Tín thấy các nàng được ra hình ra dạng rồi nên chính

hắn cực ít khi xem sổ sách.



“Mạn Nhi, cha có thể chi bao nhiêu tiền?”



“Cha a, trong mục có hết cả, tiền công của cha đều đã xài hết rồi.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.



“Vậy cha dự chi mấy tháng tiền công được không?”



“Cha, tiền công của cha đều dự chi đến sang năm rồi. Cửa hàng nhà ta mới thuê có một năm, sang năm cửa hàng của chúng ta không biết có còn

hay không kia. Cứ tính như vậy thì cha còn thiếu tiền của chúng ta nữa.” Liên Mạn Nhi vươn tay hướng Liên Thủ Tín, “Cha, trước có thể trả hết

tiền nợ không?”