Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 216 : Ngày đầu tiên của năm mới

Ngày đăng: 16:47 18/04/20


Edit: Lê Thanh

Liên Mạn Nhi lại càng hoảng sợ, đi theo Liên Thủ Tín, Trương thị vội

vàng chạy ra bên ngoài. Chạy tới cửa mới nhìn rõ, nơi cháy cách xa sân

nhỏ Liên gia.



“Hình như cháy bó củi của nhà Vương Đức.” Liên Thủ Tín căn cứ vị trí nói ra phán đoán.



Đúng lúc này, Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ một nhà già trẻ lớn bé đều đi ra.



“Đi cứu hoả đi.” Liên lão gia tử khua tay nói.



Liên Thủ Tín vội vàng về phòng lấy ra một thùng nước, liền đi nhanh

ra bên ngoài. Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Tam Lang mấy người sức lực

lớn cũng đều về phòng lấy nước đi cứu hỏa. Liên Mạn Nhi cũng muốn bưng

bồn đi múc nước cứu hoả nhưng bị Trương thị ngăn cản. Sợ nàng tuổi còn

nhỏ, không nói có cứu hoả được không, đến lúc đó còn có thể làm bị

thương chính mình. Những chuyện này từ trước đến nay đều do lao động

cường tráng đi làm.



Liên Mạn Nhi đi đến cửa lớn, trong đêm gió mặc dù nhỏ chút ít, nhưng

vẫn rất nguy hiểm. Nếu lửa lan tràn ra, phòng ở mọi người lại đều liền

cùng một chỗ, hậu quả không thể lường được.



Trong thôn rất nhiều người đều bị ánh lửa đánh thức, không cần người

gọi, những lao động cường tráng đều tự động lấy nước từ trong nhà,

chạy tới chạy lui lui như bay đi cứu hỏa.



Một hồi công phu, Liên Thủ Tín mang theo thùng không trở về rồi.



“Cha, thế nào rồi?” Liên Mạn Nhi hỏi. Trương thị chỉ cho nàng đứng ở

cửa xem, không cho nàng chạy đến gần đống lửa. Nàng chỉ có thể nhìn mọi

người đem nước dập lửa, thế lửa tựa hồ nhỏ hơn chút ít, nhưng không hoàn toàn khống chế được.



“Không cứu được.” Liên Thủ Tín thả thùng không trong tay xuống.



Mọi người tốp năm tốp ba dẫn theo thùng không từ đống lửa bên kia tản ra, tựa hồ không có ý định tiếp tục cứu.



“Vương Đức mới nói rồi, bó củi kia cháy rụi hết sẽ không có việc gì nữa.” Liên Thủ Tín nói.



Nguyên lai thời điểm lễ mừng năm mới hàng năm, mọi người đều đốt

pháo, có thể phát sinh hỏa hoạn. Phần lớn là do pháo không cháy hết rơi

vào đống củi, ngay lúc ấy không có việc gì nhưng tia lửa có thể chậm rãi sống lại sinh ra hoả hoạn. Thường không có phòng ở gặp phải loại chuyện này. Bó củi khô là dễ dàng bị cháy nhất. Hơn nữa nếu cháy sẽ rất khó

dập tắt. Cho nên mỗi năm đến mùa đông, mọi người đều cất bó củi cẩn

thận, không có ai đem bó củi dựa vào phòng ốc cả. Như vậy thì cho dù bó

củi bị thiêu cháy cũng sẽ không ảnh hưởng đến phòng ốc hoặc nhân mạng.



Bó củi nhà Vương Đức là chất đống ngoài cửa lớn, cách phòng ở một bức tường đá cùng nửa cái sân nhỏ, hiện tại cứu hỏa không được nhưng chỉ

cần có người nhìn xem chung quanh không cho đốm lửa bắn tung tóe bốn

phía làm nơi khác bị cháy là được.



“Nhà hắn còn có một bó củi khác bỏ ở hậu viện, dùng tiết kiệm chút vẫn có thể dùng tới đầu xuân a.” Liên Thủ Tín nói.



“Không biết là hài tử nhà ai lại nổ pháo ngay bên cạnh bó củi, đúng là gây họa.” Một người đàn ông nói ra.



Nhìn bó củi bị cháy gần hết, ánh lửa dần dần dập tắt, người của Vương gia đều rất cẩn thận giữ ở bên cạnh. Liên Thủ Tín gọi cả nhà đều trở về đi ngủ.



Liên lão gia tử nhìn bó củi nhà mình ngoài cửa lớn cũng rất lo lắng.



“Phụ thân trở về phòng ngủ đi. Con nhìn một lát là được.” Liên Thủ Tín nhìn thấy liền nói.
trong túi bột múc đầy một chậu bột, bắt đầu nhào bột mì. Trong đó một

nửa là bột mì trắng, một nửa là tinh bột. Liên Chi Nhi rửa sạch bồn rồi

ngâm gạo vào trong nước nóng. Một lát có đậu hủ Liên Thủ Tín mua về nữa

thì nguyên liệu chủ yếu làm thịt viên rán đã xong.



Gạo nghiền, giá rẻ hơn so với bột gạo, dùng để rán thịt viên là thích hợp.



Rán thịt viên rất tốn dầu, lại dùng cả tinh bột lẫn bột mì, hơn nữa

làm cũng rất phiền toái, cho nên hộ nông dân chỉ có ngày lễ ngày tết mới làm thịt viên rán. Cũng có nhà nghèo khổ quá, lễ mừng năm mới còn không làm nổi thịt viên rán mà ăn.



Lễ mừng năm mới hôm nay sẽ làm thịt viên rán, bình thường một lần sẽ

làm rất nhiều, trong tháng giêng hài tử có thể đem nó làm đồ ăn vặt ăn,

cũng có thể lấy ra làm thức ăn.



Trong tay hơi có chút tiền nhàn rỗi, Trương thị quyết định năm nay làm nhiều thịt viên rán một chút cho bọn nhỏ ăn đủ.



Bột làm thịt viên không giống với bột làm mì phở mà phức tạp hơn. Sau khi các loại bột đã trộn đều với nhau rồi thì bỏ gạo nghiền đã ngâm mềm vào, đập vụn đậu hủ tươi bỏ vào. Lại thêm hành thái, bột tiêu, muối,

xì-dầu các loại gia vị. Sau đó đem bồn đậy kín, đặt ở đầu giường gần lò

sưởi cho nóng lên, chờ cho bột nở ra.



Trong thời gian bột lên men, có thể chuẩn bị làm thịt hấp. Đem khối

thịt ba chỉ lớn bỏ vào nồi, đổ đầy nước, lại thêm tiêu, đại liêu, quế,

thịt khấu, gừng, các loại đồ gia vị, sau đó dùng lửa to nấu thẳng đến

khi thịt chín, dùng chiếc đũa có thể dễ dàng cắm vào trong thịt là được.



Sau đem thịt lấy ra, cắt miếng hình chữ nhật, xếp vào trong một tô

lớn, rắc muối vào. Chuẩn bị xong thịt thì bỏ vào nồi chưng chín là được.



Vợ chồng Liên Thủ Lễ với Triệu thị đều đến thượng phòng làm việc nên

cho Trương thị mượn nồi và bếp. Năm nay phải chuẩn bị nhiều đồ ăn, nếu

có hai cái nồi cùng nấu sẽ nhanh hơn.



Một cái nồi chưng thịt, cái nồi khác bắt đầu đổ dầu rán thịt vin.



Rán thịt viên cần dùng dầu đậu nành. Dầu đậu nành thời này đều dùng

phương pháp thô sơ nghiền ép ra, bên trong khó tránh khỏi có chút bột

phấn. Đun nóng dầu, lúc rán thịt viên nếu không cẩn thận có thể bị váng

dầu bắn ra rất dễ bị phỏng. Bởi vậy, Trương thị chỉ để cho Liên Chi Nhi

với Liên Mạn Nhi hầm cách thủy đồ ăn, nàng cùng Liên Thủ Tín bao trọn

việc rán thịt viên.



Trương thị không cho mấy hài tử tới gần, Liên Mạn Nhi chỉ có thể ở

bên cạnh nhìn xem. Động tác Trương thị rán thịt viên phi thường trôi

chảy. Một đám thịt viên đều đều tròn trĩnh liên tục từ tay nàng xuất

hiện, rơi vào trong chảo, ở bên trong lăn lộn quay cuồng. Mùi thơm hấp

dẫn phiêu tán ra mọi nơi. Đợi thịt viên đổi màu nổi lên trên mặt dầu thì có thể gắp ra.



Thịt viên rán tốt rồi, Trương thị liền đem dầu trong chảo múc ra một

ít, tiếp tục rán xương sườn, rán cá. Đây là bước đầu tiên để làm sườn

xào chua ngọt, thịt kho cá.



“Nếm thử xem thịt viên năm nay thế nào.” Trương thị một bên rán cá,

một bên gắp một bán thịt viên cho Liên Mạn Nhi và mọi người nếm thử.



Không đợi Trương thị nói hết lời, tiểu Thất đã đem chén bưng đi ra.



“Ai ôi!!! Tứ ca, huynh năm nay rán nhiều đồ vậy!” Liên Tú Nhi bưng cái chén, không biết đã đứng ở cửa ra vào từ lúc nào.