Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 215 : Bữa cơm đoàn viên
Ngày đăng: 16:47 18/04/20
Edit: Lê Thanh
“Chỉ là rán thịt viên với rán cá thôi.” Liên Thủ Tín hướng Liên Tú Nhi nói, “Tú Nhi, có chuyện gì à?”
“Vợ Nhị Lang làm thịt hầm cách thủy, trong nhà xì-dầu hết rồi, nương
bảo ta qua xem nhà huynh có không thì mượn một chén.” Liên Tú Nhi vừa
nói, con mắt vừa tìm kiếm qua lại trong bếp.
Liên Thủ Tín đi qua cầm lấy chén trong tay Liên Tú Nhi rót xì dầu vào cho nàng.
“Hôm nay vợ Nhị Lang làm đồ ăn à!” Trương thị nói với Liên Tú Nhi, “Vợ Nhị Lang nấu ăn cũng cẩn thận.”
Liên Tú Nhi cất bước vào phòng nhìn quanh khắp nơi.
“Các huynh hôm nay chuẩn bị đồ ăn thật ngon.” Liên Tú Nhi nói, lập
tức lại giảm âm thanh lầm bầm một câu, “Trách không được không muốn cùng chúng ta một chỗ ăn lễ mừng năm mới.”
“Hôm nay là rán thịt viên, tiện thể làm luôn mấy món đến khi qua lễ
mừng năm mới sẽ ăn, từng này chúng ta ăn được cả tháng đấy.” Trương thị
nghe được Liên Tú Nhi nhỏ giọng lầm bầm liền lên tiếng, “Thượng phòng
năm nay có tân nương tử, đồ ăn khẳng định nhiều, chúng ta sao có thể
so.”
Liên Thủ Tín đã rót xong xì dầu, cầm chén đưa cho Liên Tú Nhi.
“Tú Nhi, nếm thử thịt viên chị dâu muội rán không?” Liên Thủ Tín nói.
Liên Tú Nhi hừ lạnh một tiếng, bưng chén xì-dầu đi ra ngoài.
“Lễ mừng năm mới thượng phòng cũng mua không ít đồ, sao lại không có xì-dầu được chứ?” Liên Chi Nhi có chút kỳ quái nói nói.
“Vợ Nhị Lang nấu ăn, khẳng định lãng phí.” Trương thị nói..
“Con thấy lão cô như vậy, giống như là đến thám thính nhà chúng ta
vậy.” Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện, vừa gắp một miếng thịt viên bắt đầu ăn.
Hương vị kỹ nữ, đậu hủ trong thịt viên còn ngon hơn dự kiến, bên ngoài thơm ngon xốp giòn, bên trong thì non mềm trơn mịn.
“Thịt viên ăn ngon thật.” Liên Mạn Nhi nói xong, lại ăn thêm một cái.
“Nếm hai cái là được, đừng ăn nhiều.” Trương thị không cho mấy hài tử ăn quá nhiều thịt viên. “Ăn nhiều quá lát nữa ngồi vào bàn cơm các con
lại ăn không được món khác đâu. Thịt viên thuốc giữ lại từ từ ăn.”
Liên Mạn Nhi cảm thấy Trương thị nói có đạo lý, chỉ nếm hai ba cái liền không ăn nữa.
“Còn có thể nhân gì, cũng là cải trắng thịt heo thôi.” Liên Tú Nhi nói, “Chi Nhi, nương nói ta mượn ngươi ít đường trắng.”
“Lão cô, cô làm gì mà muốn dùng đường trắng.” Tiểu Thất từ bên ngoài chơi mệt, chạy trở về, thuận miệng hỏi một câu.
“Muốn làm gì ta còn phải nói cho ngươi biết a!” Liên Tú Nhi liền
trừng mắt. “Tứ ca, không phải chỉ là chút đường trắng thôi à, huynh muốn cho hay không, huynh liền trực tiếp nói. Các huynh mới mua bốn cân
đường, làm như người khác không biết?”
“Tú Nhi, ai nói muội biết chúng ta mua bốn cân đường?” Liên Thủ Tín hỏi.
“Ngươi quản ai nói, lời này không phải giả là được.” Liên Tú Nhi ngạnh cổ nói.
Liên Mạn Nhi trong lòng khẽ động, các nàng mua bốn cân đường, cũng
không nói qua với ai. Ngày đó mua đường trong tiệm tạp hóa Phú Đạt của
Triệu gia, chung quanh cũng không có người quen, bằng không Liên Thủ Tín cùng Trương thị nhất định sẽ chào hỏi. Ngày đó, Triệu Tú Nga có lẽ ở
trong tiệm tạp hóa.
Tâm tình Liên Mạn Nhi lập tức có chút phức tạp.
“Lão cô, chúng ta mua cái gì, mua bao nhiêu đều là tự chúng ta làm
việc kiếm tiền mua, không trộm không đoạt, cũng không lấy tiền của cô.
Cô đỏ mặt tía tai tới hỏi để làm gì, ai thiếu nợ cô cái gì rồi hả?” Liên Mạn Nhi buông dao phay, nghiêm mặt nói.
“Không cho mượn thì thôi, ta trở về nói với nương.” Liên Tú Nhi mặt đỏ lên, quay người liền đi.
“Mặt lão cô thế nào lại nhăn nhó như vậy.” Liên Mạn Nhi bất đắc dĩ nói.
“Đều kệ nàng đi, không có việc gì.” Trương thị nói.
Liên Thủ Tín cả buổi không nói chuyện, cuối cùng múc nửa bát đường trắng đưa đi thượng phòng trên.
“Mua cái yên tĩnh a, gần sang năm mới rồi.”
… …
Buổi tối người một nhà cùng một chỗ đón giao thừa, ăn sủi cảo, Liên
Mạn Nhi chèo chống thẳng đến giờ Tý, cùng Ngũ Lang, tiểu Thất chạy ra
đốt một băng pháo. Năm mới đến, tiếng pháo nổ tràn ngập.
Liên Mạn Nhi trở vào trong phòng, vừa thoát giầy, định lên giường đi ngủ liền nhìn thấy một mảnh hỏa hồng chiếu vào cửa sổ.
“Cháy rồi sao?”