Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 226 : Bánh lập xuân
Ngày đăng: 16:48 18/04/20
Liên Thủ Nghĩa nhìn Triệu Văn Tài đỏ mặt, không chỉ không bỏ qua như vậy, lại còn tiến thêm một bước bỏ đá xuống giếng.
“Không có cô nương của Triệu gia các ngươi, Nhị Lang chúng ta vẫn lấy được hoa cúc khuê nữ. Triệu Tú Nga các ngươi rời Nhị Lang chúng ta, vậy thì như gái già ngoài chợ. Chúng ta lan truyền ra bên ngoài chuyện nàng làm ở nhà chúng ta hai ngày này, đánh chồng, mắng mẹ chồng, động một tý là ăn mặc lẳng lơ, bỏ chồng mình, chạy ra bên ngoài. Nàng còn muốn tìm
nhà chồng khác, xem ai dám muốn nàng!” Liên Thủ Nghĩa nói chuyện, đắc ý
quơ quơ chân, “Cũng là Liên gia chúng ta phúc hậu, hôm nay mới có thể để cho các ngươi vào cửa này.”
Màu khuôn mặt Triệu Văn Tài đã trở thành màu gan heo, Triệu Tú Nga,
Ngô thị – mẹ Triệu Tú Nga cùng chị dâu Triệu Tú Nga cũng đều đỏ mặt lên.
“Thân gia a, không thể nói như vậy a. Đây là khi dễ người a, không để cho chúng ta đường sống. Tú Nga chúng ta tốt xấu gì cũng làm con dâu
nhà các ngươi vài ngày, gọi các ngươi là ông, bà, cha, mẹ vài ngày, các
ngươi không thể làm chuyện như thế a.” Mẹ Triệu Văn Tài liền khóc lên.
“Cha, mẹ, chúng ta đi. Con thà rằng đi ra ngoài tự mình đập đầu
chết, con cũng không chịu được uất ức này.” Triệu Tú Nga đột nhiên đứng
lên nói, lại chỉ vào Liên Thủ Nghĩa, “Các ngươi có mặt nói ta, trước
tiên còn không xem các ngươi là dạng gì. Các ngươi không tốt đẹp gì, cho là Triệu gia chúng ta dễ chọc sao, ta…”
Triệu Văn Tài vội vàng ho khan, cho vợ và con dâu hai cái nháy mắt.
Nếu như đúng lúc này mặc cho Triệu Tú Nga ầm ĩ lên, phất tay áo rời
khỏi, như vậy sự nhẫn nhịn lúc trước của hắn, chẳng phải đều uổng phí
rồi.
Chị dâu Triệu Tú Nga liền vội vàng lôi kéo Triệu Tú Nga ngồi xuống, không cho nàng nói tiếp.
“Nha đầu Tú Nga kia, trẻ tuổi. Tính tình thẳng thắn, thân gia ngươi đại nhân có đại lượng (người lớn thì rộng lượng), đừng tìm nàng so đo. Một lát lại để cho nàng dập đầu nhận lỗi với ngươi.” Triệu Văn Tài nói.
Liên Thủ Nghĩa hắc hắc cười lạnh.
“Trông thấy không. Con gái nhà các ngươi cứ như vậy, ai cũng dám
mắng, còn kém lấy tay vung vào mặt chúng ta. Chúng ta còn dám muốn nàng? Lão Triệu. Ta định suy nghĩ cẩn thận, các ngươi làm gì chịu cho đồ
cưới. Hắc hắc. Hiện tại, dù các ngươi giơ tòa núi vàng ra, chúng ta cũng không dám cần người con dâu như vậy.”
Triệu Văn Tài chỉ có thể cùng cười, lại vụng trộm trừng mắt nhìn
Triệu Tú Nga. Trong những người Liên gia, Liên lão gia tử phân rõ phải
trái, nói chuyện nể tình nể nghĩa, nhưng mà Liên Thủ Nghĩa lại không nói những cái này. Vừa rồi Triệu Tú Nga phát giận, lại bị nắm được nhược
điểm. Trong lời Liên Thủ Nghĩa nói mơ hồ để lộ ra. Ý muốn hung hăng bắt
chẹt bọn họ một phen.
Thịt heo nhiều thịt ít mỡ, mua hai cân, tỏi tươi non hai cân, đậu hũ
mua hai cân. Hơn nữa trong nhà vẫn còn cà rốt, hành tây, đặc biệt giá đỗ xanh, nhân cuộn bánh xuân đã gần đủ rồi. Bởi vì trong nhà không có
trứng gà, sau cùng Liên Mạn Nhi còn mua hai mươi trứng gà vỏ đỏ, rồi mới từ trên thị trấn trở về.
Tùy điều kiện sống của các gia đình, bánh lập xuân dùng mì gạo, hỗn
hợp bột đậu, bột mì đều được. Cả nhà Liên Mạn Nhi vốn định dùng bột gạo, về sau ngẫm lại, khó có được ngày lành, dứt khoát dùng toàn bộ bột mì,
cho mọi người ăn bữa ngon.
Bánh lập xuân, hay là bột mì nhào, bánh lăn mỏng ra, bên trong cuốn các loại nhân đã chuẩn bị trước, sau đó nhúng vào tương ăn.
Nhưng mà còn có cách tiện hơn là, chính là trải bánh ra rán làm bánh
rán. Bánh rán phải mỏng hơn bánh nướng áp chảo, càng thích hợp cho việc
cuộn nhân bánh ăn. Ở Tam thập lý doanh tử, tất cả các hộ đều dựa theo ý
thích của mình, có bánh rán, có bánh nướng áp chảo giòn tan, có đơn giản hơn là rang một đĩa thức ăn, cũng không nhất định phải cuốn vào trong
bánh mà ăn.
Liên Mạn Nhi liền đề nghị tráng bánh rán.
“Mẹ, ngày hôm qua con cùng tiểu Đàn tử nói bánh lập xuân, hắn nói cho con biết, trong miếu có sẵn chảo rán bánh rán, con nói với hắn con có
thể mượn dùng hay không, hắn nói được.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.
“Vậy thì tốt quá, Mạn Nhi, con đi xem, có thể mượn, thì chúng ta liền tráng bánh rán.” Trương thị nói.
Liên Mạn Nhi liền đi tìm Nguyên Đàn, Nguyên Đàn sớm chuẩn bị xong chảo rán bánh, cầm sang cho nàng.
Cái chảo rán này là làm từ sắt, hình dáng tương tự như chảo điện mà
Liên Mạn Nhi đã nhìn thấy vào kiếp trước, hai tấm sắt thô dày, ranh giới hai mặt được nối với nhau bằng bản lề, cán cầm tương đối dài, cuối cùng chế tạo thành hình vòng cung, dễ dàng cầm thả. Sản phẩm bằng sắt thời
đại này, đều rất nặng, cái chảo rán bánh rán này khoảng ba bốn cân, mặc
dù không là gì đối với Liên Mạn Nhi, nhưng Nguyên Đàn vẫn ân cần mang
sang cho nàng.
Trải bánh rán không cần nhào bột mì, mà là nhào mì vào nước, quấy đều cho nhuyễn. Lúc chảo rán được đưa đến, Trương thị đã chuẩn bị bột xong.
Gần đây bên khu nhà cũ luôn rất “náo nhiệt”, bữa bánh xuân này, cả nhà Liên Mạn Nhi đã chuẩn bị ở cửa hàng ăn sớm.
***… … … ******