Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 227 : Thịt

Ngày đăng: 16:48 18/04/20


“Tiểu Bình, ngươi nói cho trụ trì sư phụ một tiếng, đừng vội ăn cơm

trưa. Khi nào bánh rán khuôn chín, ta sẽ mang qua cho ông.” Trương thị

dặn dò tiểu Bình.



“Tiểu Bình, chút nữa ngươi ăn cùng chúng ta đi.” Liên Mạn Nhi cũng nói.



Nguyên Đàn vuốt đầu trọc của mình, ngu ngơ nở nụ cười.



“Vậy ta đi nói cho sư phụ một tiếng đã.” Nguyên Đàn liền xoay người chạy tới thiện phòng tìm trụ trì hòa thượng.



Trương thị trước hết đem khuôn bánh rửa sạch một lần, đặt ở trên bếp

nhỏ, bắt đầu chiên bánh. Bởi vì có khuôn bánh nên việc chiên xem ra rất

đơn giản, nhưng là muốn ăn ngon, vẫn cần một ít kỹ xảo đấy. Trước tiên

dùng bàn chải quét một tầng dầu mỏng lên 2 mặt của khuôn bánh, sau đó

múc một muôi bột nhão, đổ vào khuôn đã nóng, bột không thể nhiều, nhiều thì bánh rán quá dầy, cũng không có thể ít, ít thì bánh rán lại quá

mỏng.



Ngoại trừ việc nắm giữ tốt số lượng bột mỗi lần đổ vào, còn phải chú ý động tác của tay. Như Trương thị, luôn có thể chuẩn xác đổ một muôi bột vào giữa khuôn bánh, hình thành một cái vòng tròn thật đẹp.



Khi bột đã đổ xong rồi liền bao hết cả khuôn bánh lại. Trên lửa chiên một hồi, ước chừng chín được một mặt rồi, có thể lật sang mặt bên kia

của khuôn, rán nốt mặt còn lại. Đúng lúc này, có thể rút khuôn ra, khi

chín mặt bên kia thì dùng xẻng múc ra.



Lửa ở bên trong bếp lò cháy đượm, bánh rán làm mỏng một chút, theo

Liên Mạn Nhi tính, tầm hơn một phút đồng hồ, có thể chiên được một cái

bánh rán.



Trương thị làm bánh rán, Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi ở bên cạnh chuẩn bị nhân bánh.



Lấy hành tây cất trữ qua mùa đông ra. Bỏ những lá khô héo hoặc lá

hỏng, đem hành tây cùng với lá xắt thật nhỏ, đồng dạng cũng làm như thế

với đậu hủ và cà rốt rồi xếp vào mâm.



Khoai tây cũng xắt thật mỏng và nhỏ, rửa qua nước để loại bỏ tinh

bột, như vậy khoai tây giòn hơn. Sau đó trần qua nước nóng rồi trộn thật tốt với nước xốt chua cay. Rửa sạch mầm đậu xanh, rồi cũng trần qua

nước sôi và trộn với nước chua cay.



Trứng gà đánh đều, rồi tráng thật mỏng trên chảo, trứng chín thì dùng xẻng xúc ra ngoài, cắt thật nhỏ rồi xếp vào mâm.



Sau đó đem thịt đã mua thái miếng nhỏ, cho vào chảo dầu xào với đại

tương, cuối cùng cho cọng hoa tỏi non đã xắt thành từng khúc dài hơn một tấc vào, đợi chín rồi bắc ra.



Sau đó cần chuẩn bị nước tương, tương có thể ăn sống, cũng có thể đổ

vào nồi đun nóng, thoáng chốc sẽ có mùi thơm tỏa ra. Liên Mạn Nhi dùng


“Nhớ kỹ.” Nguyên Đàn vàg tiểu Thất đều liên tục gật đầu.



Đem cửa của cửa hàng khóa kỹ, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất hướng trong thôn đi về.



“Tiểu Bình hỏi đệ thịt có vị gì. ” Tiểu Thất mân miệng, dùng chân đá

những hòn sỏi nhỏ trên đường, “Hắn nói lúc nhỏ đã nếm qua một lần, là

một sư huynh của hắn ăn thịt, hắn nhìn thấy, sư huynh kia để cho hắn ăn

hết một ngụm… , đệ thấy hắn giống như rất muốn ăn thịt đấy, đệ liền…”



“Huynh biết rõ đệ thương tiểu Bình, nhưng đó là ở trong miếu, tiểu

Bình nói thế nào thì nói, cũng là tiểu hòa thượng.” Ngũ Lang nói những

lời thấm thía, “Tiểu Thất, đệ phải nhớ kỹ không được có lần sau.”



“Ân.” Tiểu Thất gật đầu.



“Cái này không phải sự tình của riêng trẻ con.” Ánh mắt Ngũ Lang nhìn xa trông rộng, “Dù sao đệ phải nhớ kỹ, về sau không thể để chuyện này

xảy ra, việc này hôm nay nếu như có người đề cập đến, ngươi cũng không

thể thừa nhận.”



“Vâng.” Tiểu Thất lại gật đầu.



“Ca, ca nghĩ xa quá.” Liên Mạn Nhi nhìn Ngũ Lang.



“Chỉ sợ vạn nhất thôi, cẩn thận một chút cũng không sai.” Ngũ Lang nói, “… Tiểu Bình có lẽ không có việc gì.”



Bất luận là triều đại gì thì đều có pháp luật. Trong lòng những hộ

nông dân đều là lính bảo an địa phương đều cố chấp lấy những hành động,

đạo đức giản dị làm tiêu chuẩn. Những tiêu chuẩn này, thậm chí cùng pháp luật xuất hiện xung đột.



Mà trong thế giới của con nít, càng thiếu đi màu sắc thế tục. Nói ví

dụ như tiểu Thất, hắn cho rằng trẻ con có thịt ăn, là hạnh phúc. Hắn

đồng tình với tiểu Bình.



Liên Mạn Nhi không ngạc nhiên, hoặc là trách cứ tiểu Thất hoặc Nguyên Đàn quá đáng, đây là bởi vì bản thân nàng cũng không chấp nhất với tín

ngưỡng. Nàng đối với sự tình này, cũng có tiêu chuẩn của nàng. Hòa

thượng ăn chay là những người dốc lòng theo Phật môn đấy, tự nhiên là

muốn tuân thủ. Nhưng tiểu Bình, hắn căn bản không có cơ hội lựa chọn.



Cho nên sự tình đã xảy ra, nàng cũng có thái độ đồng tình, chỉ cần lần sau không thể làm như thế nữa.



Mới vừa đi tới cửa ra vào của Liên gia, cách cửa chính vài bước chân, Liên Mạn Nhi nghe thấy tiếng mắng của Chu thị trong sân.