Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 228 : Liên Mạn Nhi lại có chủ ý mới
Ngày đăng: 16:48 18/04/20
Ba đứa bé chần chờ một chút, trao đổi ánh mắt với nhau, vẫn đẩy cửa ra để đi vào.
Chu thị đứng ở trong sân, một tay chống nạnh, ngón tay kia chỉ vào Triệu thị, đang mắng chửi.
“Có thể kiếm được vài văn tiền, lông cánh của các con cứng cáp rồi
hả? Trong mắt con còn có ai? Đây là xiêm y của ai, không phải là của lão Tam đi? Con cho ta là mắt mù hay sao?”
Nghe Chu thị mắng như vậy, Liên Mạn Nhi mới chú ý tới trên dây thừng ở trong sân đang có hai kiện áo khoác ngoài của nam nhân đang phơi. Xem
bộ dạng là vừa giặt rửa đấy, vẫn còn nhỏ nước.
“Mẫu thân, con không phải như ngài nói a. Cái này đúng là do cha Diệp nhi cầm về. Nói là giặt sạch xiêm y cho sư phụ thợ mộc của bọn hắn.”
Triệu thị đứng bên cạnh xiêm y, đỏ mặt hướng Chu thị giải thích.
“Bà nội, thật sự. Cái xiêm y này là cha cháu mang về lúc tan tầm ngày hôm qua cho mẹ cháu giặt đấy. Mẹ cháu vừa mới giặt rửa thôi.” Liên Diệp Nhi đứng bên người Triệu thị, cũng giúp đỡ giải thích.
“Ta không hỏi cháu, cháu là tiểu nha đầu thì biết rõ cái gì, đứng đợi ở một bên đi.” Chu thị sững sờ một lúc, rồi lập tức đối với Liên Diệp
Nhi trách mắng.
Liên Diệp mặt đỏ lên, nhìn Triệu thị, phồng miệng lên không nói gì.
Liên Mạn Nhi liền hiểu được, hóa ra là Triệu thị giúp người khác giặt quần áo, Chu thị nhìn thấy, hướng Triệu thị gây khó dễ.
“Không liên quan đến xiêm y của lão Tam, hắn cầm về cho con giặt làm
cái gì? Người nọ chính mình không có tay sao?” Chu thị tiếp tục gặng hỏi Triệu thị, ngữ khí cũng không có chút nào hòa hoãn.
“Cha Diệp Nhi hắn nói, sư phụ thợ mộc đối tốt với hắn, chịu dạy hắn.
Thấy xiêm y giặt rửa không sạch sẽ, hắn mang về cho con giặt giúp.”
Triệu thị thành thật giải thích.
“Tam thúc có lòng dạ thật là tốt.” Triệu Tú Nga tựa ở cửa ra vào của
đông sương phòng, cười chen vào nói, “Xiêm y của nam nhân ở trên núi
được giặt không sạch vẫn còn nhiều mà. Tam thẩm có khả năng giúp đỡ hết
hay sao.”
Bà nội chồng răn dạy bà thím, Triệu Tú Nga là tân nương tử vốn không
nên xen vào. Hơn nữa nàng còn có tư thái như vậy khi nói chuyện, để cho
người ta có suy nghĩ không biết là tư vị gì.
“Sư phụ thợ mộc này đối tốt với cha Diệp Nhi. Ta có việc cầu người ta.” Triệu thị mặt đỏ hơn, ấp úng giải thích.
“Vợ Nhị Lang, cháu nhàn rỗi không có việc gì làm hả?” Chu thị nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Triệu Tú Nga.”Đừng tại đây hát xướng nữa, trở về phòng của các cháu dọn dẹp đi. Đi về dọn dẹp đi, đúng là dạng chó hình
người, trong phòng như chuồng heo vậy.”
“Ta nghe nói, nội thành đã có người dựa vào giặt quần áo, may vá xiêm y này mà có thể nuôi sống cả nhà kia.” Liên Mạn Nhi thấy không có
người lên tiếng, vội vàng nói thêm một câu.
Kỳ thật mọi người không có lên tiếng, cũng không phải phản đối chủ ý của Liên Mạn Nhi, mà là bọn hắn không kịp phản ứng.
“Như thế nào, như thế nào?” Liên Mạn Nhi cảm giác mình nghĩ được một
chủ ý tốt, vội vã muốn cho mọi người tán thành nàng.”Chúng ta cũng không cần mở cửa hàng khác, ai có xiêm y muốn giặt rửa, để cho hắn mang đến
cửa hàng điểm tâm sáng. Người trong nhà nếu bận rộn, ta phụ trách thu
xiêm y, để cho người trong thôn giặt.”
“Chủ ý này của Mạn Nhi tỷ rất tốt.” Liên Diệp Nhi là người thứ nhất đồng ý.
“Ừ, việc này thật đúng là như vậy.” Trương thị nghĩ nghĩ rồi nói.
“Cha xem cũng được a.” Liên Thủ Tín nói, “Cái này không cần tiền vốn, có người đưa xiêm y cho ta giặt rửa, không có người đưa, ta cũng không
lỗ tiền.”
Liên Thủ Tín tính cách trầm ổn, không phải là thương nhân dám mạo
hiểm, gặp chuyện luôn nghĩ đến việc không lỗ tiền đầu tiên. Trương thị
ưa thích tính cách này của Liên Thủ Tín, cảm thấy đi theo nam nhân như
vậy, cho dù không có phú quý, nhưng thời gian trôi qua cũng được an ổn.
“Ta nói làm liền làm a. ” Liên Mạn Nhi nói, “Ca, ta ghi mấy cái áp
phích, một cái dán tại cửa ra vào ở cửa hàng, xa hơn trên núi dán mấy
cái nữa.”
“Được.” Ngũ Lang đáp ứng, rồi đi cầm giấy bút. Mấy tháng này, Ngũ
Lang trên phương diện học tập tiến rất xa, đã có lòng tin ghi áp phích
rồi.
“Có cái áp phích này, ngày mai khi khách tới dùng cơm ở cửa hàng, ta
liền tuyên truyền với họ, lại để cho Tam bá ở trên chân núi quảng cáo,
sinh ý này nhà mình có thể kiếm được rồi.” Liên Mạn Nhi tự nhủ nói.
“Mạn Nhi, giá tiền định như thế nào?” Ngũ Lang cầm bút, hỏi Liên Mạn Nhi.
“Giá cả a, khẳng định không thể mắc.” Liên Mạn Nhi nói.
Mọi người thương lượng một phen, cuối cùng quyết định, một kiện xiêm y giặt rửa cộng thêm may vá, chỉ cần một văn tiền.
“Thế chỉ giặt rửa không may vá, cũng là cái giá này?” Liên Chi Nhi nhi hỏi.