Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 234 : Liên Mạn Nhi quy hoạch

Ngày đăng: 16:48 18/04/20


Edit: Ntsubasa04

“Đúng vậy, cha, con cũng đang bị chuyện này làm lo lắng.” Liên Thủ Tín nói, lời Liên lão gia tử nói ra tiếng lòng của hắn.



Thời điểm ở riêng, bọn họ được chia sáu mẫu, sau lại dùng tiền Liên

Mạn Nhi bán công thức làm đậu phộng rang tỏi, mua thêm hai mươi lăm mẫu. Như vậy cộng lại bọn họ có ba mươi mốt mẫu.



“Nhà Triệu Kim cũng toàn một đống phân chuồng, thời điểm mua đất đâu

có cho con.” Liên Thủ Tín liền cùng Liên lão gia tử nói, Triệu Kim chính là chủ nhân hai mươi lăm mẫu kia.”Nhà hắn cũng đã sớm chuyển vào trong

thành, phân chuồng cũng không trữ. Một đống nhỏ của các con, chỉ đủ rãi

vài mẫu.”



Liên Thủ Tín có chút rầu rĩ, phân chuồng không đủ, sẽ trực tiếp ảnh

hưởng đến thu hoạch hoa mầu. Bọn họ ở riêng mới nửa năm, cũng không có

phân chuồng mình tích góp từng tí một.



“Chúng ta cũng chỉ có chừng đó, nhiều nhất cũng có thể đem cho sáu

mẫu dưới chân Nam Sơn của con, còn lại, phải nghĩ cách thôi.” Liên lão

gia tử nói.



“Cha, cha cứ dùng đi, của con, để con nghĩ biện pháp.” Liên Thủ Tín nói.



“Sáu mẫu kia thì vẫn đủ, phân chuồng này, chính là vốn đủ cho ba mươi mẫu.” Liên lão gia tử nói.



Đây là lời nói thật, Liên Thủ Tín cũng không nói nhiều, vào sân, cầm

cuốc sắt cùng đinh ba, liền đi ra giúp đỡ Liên lão gia tử trở phân. Mấy

người lao động ở Liên gia, hai huynh đệ Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Nghĩa,

Nhị lang cùng Tam lang, đều ở trên núi làm việc còn không có trở về,

Liên Kế Tổ còn chưa học xong, Liên Thủ Nhân thì có ở nhà, Liên lão gia

tử lại không gọi hắn đến giúp đỡ làm việc.



“Con nghỉ ngơi đi thôi.” Liên lão gia tử nói với Liên Thủ Tín, “Mỗi

ngày đi sớm về tối, ta biết con cũng không nhàn hạ. Chút việc này, cứ từ từ mà làm, vẫn kịp.”



“Cha, con không sao.” Liên Thủ Tín vẫn cố ý giúp Liên lão gia tử làm việc.



Liên Thủ Tín mượn cuốc sắt, đào đống phân lên. Tuy nói là băng tan,

nhưng bên trong vẫn có một chút băng không hòa tan, phải đào ra, đặt ở

dưới mặt trời để phơi nắng. Làm cho nó mau tan. Khi tuyết đã tan, cũng

sẽ đem mảnh to này đập thành nhỏ. Như vậy còn chưa đủ. Cuối cùng còn

phải dùng đinh ba, đem phân chuồng cào băm thành những mảnh nhỏ vụn. Như vậy, chất hữu trong phân chuồng mới có thể mau chóng tan vào trong

đất, vì hoa mầu tăng thêm độ phì.


Người một nhà thương lượng một hồi, đều đồng ý đề nghị của Liên Mạn Nhi.



“Liền làm như vậy, ta đi cùng trụ trì thương lượng mua lại.” Liên Thủ Tín nói.



“Cha, nếu có thể đủ, chúng ta cũng mua luôn miếng đất bên cạnh miếu kéo dài tới cạnh sông đi.” Liên Mạn Nhi lại nói.



“Mua hết? Mạn Nhi, con là nói bắt đầu từ bên đường, thẳng đến cổng

tây thôn sao?” Liên Thủ Tín liền hỏi, “Có khoản ba mẫu đi, còn lại đều

là của trong miếu.”



“Dạ.” Liên Mạn Nhi gật đầu, nàng sớm nhìn trúng miếng đất bên cạnh

miếu kia, bởi vậy bình thường không ít lần hỏi thăm. Miếng đất kia, dựa

vào đường lớn đa số là sản nghiệp ở trong mếu, còn có một phần là rừng

cây vô chủ, mặt khác còn có hai khối , chia ra cho hai hộ nhà ở trong

thôn.



“Miếng đất trong miếu kia, cũng không dùng làm gì, nếu ta chỉ nói là

xây nhà xí, phỏng chừng tiêu không bao nhiêu tiền có thể mua. Còn rừng

cây hỗn tạp kia, cùng lý chính thương lượng một chút, có khi cho không

chúng ta cũng nói không chừng. Chỉ còn lại hai mảnh đất nhỏ đã có chủ,

ta phải tìm người hoà giải, cho hắn nhiều tiền chút, là có thể mua

được.” Liên Mạn Nhi nói.



Nhà các nàng từ năm trước bắt đầu, đã mở xưởng dưa chua, hiện tại lại làm cửa hàng điểm tâm này, còn nắm cả giặt quần áo thuê, nên rất nhiều

người bởi vậy mà được lợi, uy vọng cùng nhân mạch nhà các nàng, đã không thể so sánh nổi cùng trước kia.



“Là có thể mua.” Liên Thủ Tín cũng gật đầu, chẳng qua mua một mảnh lớn như vậy, chỉ có cửa hàng cùng nhà xí tựa hồ hơi nhiều.



“Cha, chúng ta tính xa một chút.” Liên Mạn Nhi tiếp tục khuyên,

“Chúng ta phân nửa sân này, trong vườn con muốn trồng đồ ăn, nương còn

muốn nuôi heo, nuôi gà, đất chúng ta không đủ dùng. Miếng đất kia, ta có thể dùng để trồng thức ăn… . Về sau ca cùng Tiểu Thất lớn, muốn cưới

vợ, phòng ở cũng không đủ. Mua miếng đất kia rồi, về sau làm phòng ở cho ca cùng Tiểu Thất, cũng không cần mua đất nữa.”



“Mạn Nhi nói rất đúng.” Trương thị lập tức đồng ý.



“Liền như vậy đi, miếng đất kia, nói gì thì ta cũng mua nó.” Liên Thủ Tín vỗ đùi, nói đến tương lai con trai cưới vợ, chính là nói đến tiếng

lòng của Liên Thủ Tín. Hắn từ chỗ do dự, lập tức thành người mong muốn

mua nhất.