Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 242 : Cửa hàng mới

Ngày đăng: 16:48 18/04/20


Edit: Huyền Phạm

Beta: Tiểu Tuyền

Ba mẹ con nàng cầm chổi quét sạch chuồng gà, sau đó dùng đồ hốt phân, hốt phân gà cùng các loại linh tinh đem ra ngoài cửa lớn. Vì mảnh đất

nhà mình mà tích cóp từng tí một phân bón, nhà Liên Mạn Nhi cũng tự mình tích lấy một đống phân, đối diện ngay với đống phân của phòng lớn. Hai

mẹ con Triệu Thị cùng Liên Diệp Nhi cũng đi theo giúp đỡ, thậm chí đem

chuồng gà không dùng đến thanh lý một lần triệt để.



Như vậy đã quét xong sạch sẽ, vẫn không thể đem gà con bỏ vào.



Vừa vặn Liên Thủ Tín trở về. Hắn trông thấy mấy người Trương Thị dọn

dẹp chuồng gà gọn gàng sạch sẽ, bên trên phòng trên vẫn yên ắng, lúc này hắn mới yên tâm.



“Cha bọn trẻ, vừa vặn chàng trở về rồi.” Trương Thị thấy Liên Thủ Tín trở về rồi, mặt lộ ra vẻ vui mừng, đem chuồng gà chỉ cho hắn xem.

“Chàng xem cái chuồng gà này, còn phải kê lót thêm một tầng đất. Ta còn

thiếu một cái máng cho gà ăn, còn thiếu một cái cửa chuồng gà nữa.”



“Cái này cũng dễ xử lý.” Liên Thủ Tín lập tức lên tiếng. “Đất cát ta

có sẵn rồi, một hồi ta bảo người đem đất đổ lên, còn cửa cùng máng ăn,

để ta bảo thợ mộc lấy những mảnh gỗ thừa, không bao nhiêu thời gian sẽ

làm ra.”



“Vậy được.” Trương Thị cười nói, những việc này Liên Thủ Tín thông

thạo, Trương Thị đối với những cái này cũng thật cao hứng. “Bên kia công việc có thuận lợi không? Bên này cũng không có công việc gì, chàng vẫn

nên trở về bên kia a, công việc bên cửa hàng của chúng ta mới là đại

sự.”



“Ta đã để cho người giúp ở bên kia, cũng không có việc gì.” Liên Thủ

Tín lên tiếng. “Mạn Nhi đâu rồi? Ngày mai hạ thưởng muốn dùng gạch xanh

rồi, ta muốn tìm nàng đem tiền chi ra, sớm một chút đi kéo một chuyến

trở về.”



“Mạn Nhi mới vừa đi vào trong phòng, ta với chàng đi vào đó tìm nàng.” Trương Thị cùng Liên Thủ Tín tiến vào Tây sương phòng.



“Mạn Nhi, cha con tìm con chi tiền.” Vừa vào phòng, Trương Thị một

bên đối với Liên Mạn Nhi nói, một bên quay người rót một chén nước cho

Liên Thủ Tín, “Cha bọn trẻ, chàng uống cái này, bên trong Mạn Nhi của

chúng ta có cho thêm mật ong, vừa vặn có thể uống được rồi, uống cái này rất tốt cho sức khỏe.”



Liên Thủ Tín cười cười, tiếp nhận chén, uống một hơi cạn sạch.



Liên Mạn Nhi vừa rửa tay xong, nghe nói Liên Thủ Tín muốn chi tiền, liền lấy văn kiện sổ sách, cùng hộp tiền mang ra.
bếp, gian thao tác kiêm phòng chứa đồ, phòng nghỉ, lầu hai tương lai ý

định ngăn ra, làm phòng thượng hạng.



Dựa vào lưu lượng khách hiện tại bên trong cửa hàng, cửa hàng mới nên có diện tích lớn hơn một chút. Nhưng mà Liên Mạn Nhi muốn nghĩ càng

nghĩ xa hơn, cửa hàng của các nàng, về sau chẳng lẽ chỉ kinh doanh có

một chút này, không thể đem cái cửa hàng kia, một đổi thành hai, thậm

chí ba cái để nó trở thành đại tửu lâu nổi tiếng xa gần sao?



“Cho dù không làm thành tửu lưu, nhưng phía trước cửa hàng là đường

lớn, dù mở ra mua bán gì, cũng có thể kiếm tiền.” Tóm lại cái phòng này

xây xong rồi, sẽ có chỗ hữu dụng, có thể mang đến tiền lời cho nhà các

nàng.



Liên Mạn Nhi lúc ấy nói thuyết phục Liên Thủ Tín cùng Trương thị như vậy.



Chờ Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất từ nhà sau chuyển đi ra, liền nghe

thấy tiếng xe ngựa chạy trên đường lớn càng ngày càng gần, là xe kéo

gạch đã trở lại rồi. Xe ngựa ở nhà trước dừng lại, Ngũ Lang nhảy xuống

trước tiên, cả đám tiến lên trước một lượt, từ trên xe chuyển hàng

xuống. Liên Mạn Nhi cũng vội vàng đi theo, ý định giúp đỡ chuyển gạch.



“Gạch này nặng, Mạn Nhi muội một lần tối đa chuyển hai khối, đừng

chuyển nhiều hơn.” Ngũ Lang dặn dò, “Tiểu Thất muốn chuyển, một lần thì

chuyển một khối.”



Liên Mạn Nhi nghe xong lời nói của Ngũ Lang quả nhiên chỉ chuyển hai

khối gạch, lúc bắt đầu, cánh tay Liên Mạn Nhi không khỏi chìm xuống dưới trong thoáng chốc.



Cái gạch xanh này so với gạch hồng xây nhà vệ sinh to gấp đôi, cũng

dày gấp đôi, mật độ rất lớn, so với cục gạch hồng rắn chắc hơn, một

viên gạch, dựa theo Liên Mạn Nhi đoán chừng, chắc nặng khoản ba bốn

cân.



Bất luận là màu sắc, thể tích hay sức nặng, đều cho người ta một loại cảm giác trầm trọng. Một viên gạch như vậy, vẻn vẹn có hai văn tiền,

hơn nữa còn là gạch xanh, trong thị trấn Cẩm Dương này, chỉ có hai nhà

có lò gạch có thể đốt ra. Giá tiền đắt nhưng là đáng giá.



Liên Mạn Nhi quyết định, về sau để xây nhà ở mới của các nàng, đều phải dùng loại gạch xanh này!



Nàng nắm trong tay bàn tính cùng hộp tiền, vì cuộc sống tốt đẹp, Liên Mạn Nhi muốn kiếm càng nhiều lợi nhuận, càng nhiều tiền hơn.