Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 243 : Ghen ghét
Ngày đăng: 16:48 18/04/20
Edit: Huyền Phạm
Beta: Tiểu Tuyền
Những thợ thủ công được mời đến cùng làm giúp đã đầy đủ, nên không
cần đứa trẻ như Liên Mạn Nhi giúp đỡ làm việc. Liên Mạn Nhi dừng lại
bên công trường đang thi công một hồi, liền hướng cửa hàng đến sớm một
chút.
Ngũ Lang cùng tiểu Thất còn ở lại công trường, bọn hắn tuy không làm
được công việc gì, nhưng mà có thể nghe nhiều, xem nhiều, đối với tương
lai của bọn hắn rất có lợi. Có nhà, mấy đời đều ở tại trong một phòng
duy nhất, chưa từng tham dự cũng chưa từng nghe nói xây cất nhà mới, nên cơ hội chứng kiến những chuyện lớn như thế này ít càng thêm ít. Ngũ
Lang cùng tiểu Thất là nam đinh, như cách nói của những hộ nông dân, bọn hắn về sau sẽ làm chủ mọi công việc ở bên ngoài. Bọn hắn hiện tại có lẽ vẫn không thể học được nhiều, nhưng mà hiện tại bọn hắn có thể
chứng kiến, có chỗ nghe được, đối với cuộc sống sau này của bọn hắn, có
thể sẽ giúp đỡ được rất nhiều đấy.
Liên Mạn Nhi đối với việc này, tuy vừa lúc mới bắt đầu có chút bất
mãn nho nhỏ, nhưng hiện tại nàng đã hoàn toàn thích ứng. Bởi vì sự thật
là cái xã hội này, nàng không cải biến được. Một nữ hài tử cho dù thông
minh, tài giỏi có thể làm được nhiều việc, thì nàng chỉ có thể ôm đồm
mọi chuyện cần thiết, nhưng là những chuyện được ra trước sân khấu này,
đều muốn nam nhân ra mặt, nếu không, mọi người ở trước mặt có lẽ sẽ biểu hiện ra khen ngợ nữ nhân này, nhưng là lời nói sau lưng cũng không dễ
nghe như vậy, thậm chí ở trước mặt cũng sẽ có lời khó nghe đi ra.
Ngũ Lang cùng tiểu Thất hiện tại tuổi nhỏ, còn bị xem là hài tử. Ở
rất nhiều nhà nông dân, bọn hắn chỉ có thể làm chút ít việc vặt, hoàn
toàn không thể tham dự đến chuyện đại sự ở trong nhà. Về chuyện này rất
nhiều hộ nông dân, bọn hắn chỉ dạy cho bọn nhỏ nên làm việc như thế nào, mà không có bồi dưỡng ở mức độ cao hơn, cho bọn nhỏ cơ hội rèn luyện ý
thức.
Liên Mạn Nhi có cái ý thức này, nên cũng cố gắng hướng Trương thị
cùng Liên Thủ Tín có thể hiểu được. Nàng một mực cổ vũ hơn nữa còn sáng
tạo cơ hội, đề cao địa vị của Ngũ Lang cùng tiểu Thất ở trong nhà, lại
để cho bọn hắn có càng nhiều cơ hội tiếp xúc, học tập những cái kỹ năng ở tầng cao hơn kia. Nàng không muốn làm cho hai huynh đệ cái chỉ biết
làm công việc khuân vác của nông phu, hoặc là con mọt sách. Nàng muốn
cho bọn hắn càng có thể làm những việc tài giỏi, càng thích ứng xã hội,
có sinh hoạt tốt hơn.
Đó cũng không phải nói Liên Mạn Nhi có tư tưởng đạt đến cảnh giới cao thượng đến cỡ nào, nàng vẫn là người, cũng vì mình. Bất kể là xuất phát từ nhân tố tình cảm, hay là nhân tố lý trí, nàng đều phải làm như vậy.
Dù ở thời đại nào, một nữ hài tử có tài giỏi đến đâu thì cũng không
thể thay thế nam nhi. Như vậy có thể khẳng định, cả đời này nàng sẽ phải tạm biệt rất nhiều thứ. Điểm này, ở thời đại mà nàng hiện tại đang
sống, càng là lời lẽ chí lý.
phần trăm mà phân biệt loại gà con nhỏ như vậy là trống hay mái.
Trương thị chọn ba mươi con gà con này, cũng không có thể đảm bảo chúng đều là gà mái.
“Mẹ nói, đến lúc đó nếu là có gà trống, ta liền giữ lại một con để
gáy sáng, còn lại đều nuôi đến lễ mừng năm mới, giết cho chúng ta ăn
thịt.” Liên Mạn Nhi nói cho tiểu Thất.
Nghĩ đến thịt gà hầm cách thủy thơm ngào ngạt, hai tỷ đệ liền nhìn nhau một cái, đều nở nụ cười.
… …
Đợi đến lúc Thanh Dương trấn mở phiên chợ kế tiếp, Liên Mạn Nhi lại
cùng Trương thị đi chợ, lần này, các nàng mua về đến hai mươi con vịt
nhỏ, cũng là vừa nở không bao lâu, con vịt con so với con gà con lớn hơn rất nhiều. Cái này đương nhiên là vì trứng vịt so với trứng gà lớn hơn, Liên Mạn Nhi thì cho là như vậy đấy, nàng cảm thấy có lẽ đúng thế.
Con vịt nhỏ nào cũng đều là lông tơ màu vàng, vịt miệng hơi sâu, khi mở miệng liền phát ra tiếng kêu cạc cạc.
Trong chuồng gà đã dùng màn tách rời ra, bởi vì gà vịt nếu như cùng
một chỗ, chúng sẽ đánh nhau.Ở thời điểm này, con vịt nhỏ có hình thể lớn hơn, đánh nhau liền chiếm thế thượng phong. Nhưng mà đợi mấy con gà con lớn lên chút nữa, nhất là bên trong có gà trống nhỏ, chúng biết
dùng mỏ nhọn mổ con vịt con, hơn nữa chúng hành động so “con vịt” linh
hoạt hơn, khi đó thường thường là con vịt con chịu thiệt.
Cái chuồng gà này có gà con, vịt con, cả ngày thì chiêm chiếp, cạc
cạc cạc, gọi hết sức vui vẻ, nhất là thời điểm Liên Mạn Nhi đi mớm nước
cho ăn.
Chu thị từ trước đến nay chỉ nuôi gà, không nuôi vịt. Nàng năm nay
nuôi gà con so sánh với nhà Liên Mạn Nhi ít hơn, nàng rất không vui. Chu thị mất hứng, cũng không vùi trong lòng, tâm tình của nàng, đều mang
lên mặt.
“Suốt ngày cạc cạc cạc đấy, lúc nửa đêm cũng không có yên tĩnh, làm
người ta đau đầu phiền não.” Chu thị hướng Liên Thủ Tín phàn nàn, “Nuôi
cái thứ biễu diễn làm gì, ăn nhiều, đẻ trứng ít, thịt cũng không ngon.
Lễ mừng năm mới muốn giết, cũng không có mấy lượng thịt, còn không đủ
ăn.”
“Tranh thủ thời gian bán đi, nếu không muốn liền bắt bọn nó sang bên kia nuôi đi!” Chu thị mệnh lệnh cho Liên Thủ Tín.
“Các ngươi nuôi nhiều gà như vậy, các ngươi có cái cho ăn sao? Cũng
đừng mong ta phân cho các ngươi khẩu phần lương thực nhiều hơn nữa!” Nói xong vấn đề vịt con, Chu thị lại cùng Liên Thủ Tín nói chuyện con gà.