Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 244 : Công cụ
Ngày đăng: 16:48 18/04/20
Edit: Huyền Phạm
Beta: Tiểu Tuyền
Chu thị nói như vậy, Liên Thủ Tín chỉ có thể khúm núm mà nghe, chuyện này qua đi hắn cũng không có đem những lời này nói cho Trương thị.
Nhưng mà Chu thị lại tìm Liên Thủ Tín nói chuyện, cũng không có cố ý cúi lưng cõng người. Tại cái nhà này, bà ấy là trời, tất cả đều phải nghe
theo lời bà, hết thảy đều phải làm theo lời này, cho nên bà không cần
phải cúi lưng cõng người, cho nên Trương thị rất nhanh liền biết.
“Khi nào thì ta nuôi gà vịt, lại là chuyện hại đến Nội mấy đứa rồi hả?” Trương thị nhíu mày.
Liên Mạn Nhi gật đầu, Chu thị đây là tìm xương trong trứng gà. Chuồng gà của các nàng là ở dưới của Tây sương phòng, cách đông phòng Chu thị ở một khoảng cách thật lớn. Hơn nữa gà con cùng vịt con, cho dù kêu, thì
có thể có bao nhiêu âm thanh. Hộ nông dân, nghe quen những âm thanh này, căn bản là sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với sinh hoạt.
Hơn nữa những ngày này, buổi tối, Trương thị đều đem gà con vịt con
bắt vào Tây Sương phòng ở bên trong qua đêm, một nhà Liên Mạn Nhi không
phải là ngủ rất ngon à, căn bản là không liên quan đến Chu thị.
“Theo con thấy, là nội cảm thấy chúng ta nuôi nhiều gà vịt hơn.” Liên Mạn Nhi liền cười nói, “Mẹ, mẹ không phát hiện, những ngày này nội cho
gà của nội ăn, không cam lòng còn cho ăn rất nhiều.”
Những ngày này chỉ cần Liên Mạn Nhi hoặc là Liên Chi Nhi nhi cho gà
vịt nhà mình ăn, ngay sau đó Chu thị sẽ đi cho đàn gà của bà ăn, dù là
bà vừa cho những con gà kia ăn rồi.
Trương thị cũng cười.
” Nội con là người hiếu thắng, ” Trương thị nói, “Đây là sợ mẹ nuôi gà vịt tốt hơn bà nuôi, bà sẽ rất mất mặt.”
Liên Mạn Nhi gật gật đầu, còn có một cách nghĩ khác, nhưng nàng
không có nói ra. Chu thị sở dĩ mất hứng, cũng bởi vì bà tự nhận là cái
nhà này bà chính là người cầm quyền, bà không thể chịu đựng được trong
sân có bất kỳ sự vật nào mà vượt qua sự khống chế của bà.
Bất quá, người thì phải học được cách thích ứng hoàn cảnh. Liên Mạn
Nhi nghĩ, về sau trong viện này, sẽ có nhiều người và việc không bị Chu
thị khống chế nữa, Chu thị không thể nhẫn nhịn cũng phải học cách chịu
được.
Tuy nhiên Chu thị lại nói những lời này, hơn nữa mỗi lần trông thấy
mấy người Liên Mạn Nhi đều cho sắc mặt âm trầm, nhưng một nhà Liên Mạn
Nhi cũng không có ý định đổi địa điểm khác nuôi gà con cùng vịt con.
Các nàng còn có nhiều chuyện bận rộn.
Tục ngữ nói, Dưa là lương thực nửa năm. Bởi vậy có thể thấy được, rau xanh đối với hộ nông dân có tầm quan trọng thế nào. Liên lão gia tử
phân cho nhà Liên Mạn Nhi một vườn rau xanh, chỉ có hai ba phần đất,
“Mạn Nhi, con đã coi kỹ chưa, ta có đủ tiền hay không?” Liên Thủ Tín hỏi Liên Mạn Nhi.
Cửa hàng mới còn có việc trồng trọt tại mảnh đất kia nữa, cần có bàn
ghế, chén dĩa, vật dụng nhà bếp,…, mỗi đồ vật đều cần mua, Liên Mạn Nhi dựa theo dự toán, giữ lại một khoản tiền, cửa hàng cũng cần một số tiền lưu làm vốn lưu động, mặt khác Liên Mạn Nhi còn để ra một chút tiền, ý
định làm tiền chi tiêu cho cây giống. Đương nhiên, ngoài mấy thứ này ra, Liên Mạn Nhi còn giữ một chút bạc, có chuyện xảy ra khẩn cấp còn có đồ
dự bị đấy. Bốn khoản tiền này là không thể động đấy.
Về phần chi tiêu của các nàng hằng ngày, còn có chi phí cho Ngũ Lang
cùng tiểu Thất đến trường, hiện tại lợi nhuận mỗi ngày của cửa hàng hoàn toàn có thể gánh được.
“Nói như vậy, ta còn có chín mươi lượng bạc có thể dùng.” Liên Mạn
Nhi nói. Chín mươi lượng này, là Liên Mạn Nhi dự tính trước khi vào cày bừa vụ xuân mua thêm chút ít ruộng đất.
“Bò và lưỡi cày, thật đúng là có thể mua.” Ngũ Lang nghĩ nghĩ, liền nói.
Liên Thủ Tín cũng gật đầu.
“Trước tiên đem bò và lưỡi cày mua, đến lúc đó đất thiếu mua sau cũng được.” Liên Thủ Tín nói.
Sự tình có nặng nhẹ, bọn hắn đã có ba mươi mốt mẫu đất, việc bức
thiết là mua công cụ sản xuất, sau đó mới là mua tăng thêm ruộng đất.
Người một nhà thương lượng xong việc muốn mua rồi, kế tiếp liền thảo luận làm như thế nào mua.
“Chúng ta chưa từng mua những thứ này, ta cũng không hiểu, ta sẽ tìm
người hiểu công việc này mau giúp chúng ta.” Liên Thủ Tín nói.
“Ngày mai là đến phiên họp chợ làng, Vương Thạch Lưu không phải nói
là hắn muốn đi chợ sao?” Trương thị lên tiếng, “Ta lại để cho hài tử nhà hắn mang hộ cái thư đến nhà cậu cả của ta, lại để cho cha ta giúp chúng ta mua.”
So với chợ tập trung ở trấn Thanh Dương, còn có một cái chợ rất lớn
chính là chợ mua bán la ngựa của cả trấn. Nhà Trương Thanh Sơn hiện tại
có nuôi bò, dê, còn có con la, trong nhà cũng có cày. Ông trước kia còn
buôn bán ngựa, đối với trâu ngựa, các loại đại gia súc đều rất hiểu
biết. Hiện tại, ông đã đem những tay nghề này truyền cho Trương Khánh
Niên, nhưng có đôi khi ông vẫn đích thân đi đến chợ ngựa la, giúp đỡ
người ta chọn gia súc, làm người buôn bán trung gian.
Nhà Liên Mạn Nhi muốn mua những vật này, người có thể hỗ trợ, thật sự là không có ai có thể so với Trương Thanh Sơn thích hợp hơn.
“Mẹ” Liên Mạn Nhi tranh thủ thời gian nói với Trương thị, hai mắt to
sáng lóng lánh mà nói, “Ngoại trừ mua bò và lưỡi cày, chúng ta lại nhờ
ông ngoại giúp chúng ta thêm một việc đi!”