Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 245 : Mua Bò
Ngày đăng: 16:48 18/04/20
Edit: Huyền Phạm
Beta: Tiểu Tuyền
“Mạn Nhi, ” Liên Thủ Tín lên tiếng ngăn lại, “Con đứa nhỏ này, đừng
làm làm phiền ông ngoại con.” Liên Thủ Tín cho rằng đã thiếu nợ nhà cha
mẹ vợ rất nhiều ân tình, sợ Liên Mạn Nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nói ra cái gì lại để cho người khác khó mà làm được.
Liên Mạn Nhi vểnh miệng lên, trừng Liên Thủ Tín.
“Chuyện này không phải là con muốn nói trước cùng với cha mẹ sao, nếu không thích hợp, thì con sẽ không nói với ông ngoại.” Liên Mạn Nhi
nói.
“Xem tính của chàng kia, Mạn Nhi nhà chúng ta rất hiểu chuyện mà. Mạn Nhi, con có lời gì muốn nói cứ nói đi.” Trương thị nói.
“Mẹ, mẹ xem chúng ta mua một miếng đất lớn, ngoại trừ mở vườn rau,
thì phần còn lại giữ lại để làm nhà, ngoài ra còn có một ít đất trống,
trồng rau cùng trồng hoa mầu đều không hợp thích lắm. Con nghĩ, chúng ta dứt khoát đem nó trồng hai cái cây lớn đi.” Liên Mạn Nhi không có chút
nào bị Liên Thủ Tín ảnh hưởng, vẫn vô cùng cao hứng như trước mà nói.
“Trồng quả cây ăn quả hả?” Trương thị ánh mắt sáng rực lên.
“Ta cũng muốn trồng chút ít cây.” Liên Thủ Tín nói. Khi mua mảnh
đất kia, chính như lời Liên Mạn Nhi nói, cũng không phải tất cả đều
thích hợp để trồng rau và trồng hoa mầu, Liên Thủ Tín cũng có ý định
muốn trồng cây lâu năm. Bất quá hắn chỉ nghĩ đến trồng những loại cây
như cây liễu, cây dương thụ, những loại này đều là những loại cây thường trồng ở Tam Thập Lý doanh tử.
Trồng cây có thể che mát, có thể điểm tô cho phong cảnh thêm đẹp,
nhánh cây khô có thể làm củi, đợi các loại cây lớn, còn có thể chặt cây
lấy gỗ bán.
Cây ăn quả đương nhiên có giá trị rất cao.
Tại thời điểm Trương thị còn ở nhà mẹ đẻ, cũng đã chăm sóc qua vườn
trái cây. Nàng từ nhỏ đã quen ăn các loại hoa quả, từ lúc đến Tam Thập
Lý doanh tử, thì không có cây ăn quả, muốn ăn trái cây chỉ có mua. Liên
gia lại vô cùng tiết kiệm, nơi nào mà có tiền mua hoa quả ăn chứ? Hàng
năm đều là đợi Trương Thanh Sơn cùng Lý thị đưa chút ít hoa quả đến.
Trương thị thích ăn trái cây, nhưng mà làm con dâu người ta, cái yêu
thích này liền không thể nói ra rồi. Trương Thanh Sơn hàng năm đưa hoa
quả tới, nàng cũng không lấy làm của riêng. Đều giao cho Chu thị, do Chu thị phân chia.
Kết quả có thể nghĩ ra, cuối cùng đến được tay Trương thị ít càng thêm ít, nhiều lắm cũng chỉ có thể nếm thử mùi vị.
Hiện tại đã ra ở riêng, nếu như nhà nàng có thể tự mình trồng một ít
cây ăn quả, vậy sau này nàng có thể như lúc ở nhà chưa có xuất giá. Nghĩ đến cái viễn cảnh này, Trương thị ở trong lòng bậc cười.
“Khánh Niên, nhận không những thứ này cũng không tiện. Đã giúp chúng
ta đại ân, cũng không thể lại để cho mọi người ở bên trong kê lót tiền.” Liên Thủ Tín nói.
“Anh rể, huynh đừng nói khách khí.” Trương Khánh Niên nói, “Lại để
cho tỷ và mấy đứa cháu trai cháu gái của ta vượt qua ngày tháng tốt
lành, thì cái gì cũng đủ.”
Hiển nhiên, bộ đồ này là Trương Thanh Sơn đưa cho bọn họ đấy.
Liên Thủ Tín có chút băn khoăn, nhưng chuyện càng làm cho hắn băn khoăn vẫn còn phía sau.
Đem cái cày lắp xong, Trương Thanh Sơn đem bò tới mảnh ruộng vừa xem lúc nãy.
“Trước muốn đem mảnh đất này cày xới trồng rau đúng không?” Đi đến
mảnh đất, Trương Thanh Sơn lại hỏi, “Con cứ đi xem công trình xây nhà
đi, thừa dịp này cũng rãnh, cha cùng Khánh Niên đem mảnh đất này cày xới lên cho con.”
Nói xong những lời này, Trương Thanh Sơn cũng không đợi Liên Thủ Tín
đáp ứng, ông đã ở phía trước con trâu, lại để cho Trương Khánh Niên ở
phía sau vịn cày, mà bắt đầu xới đất.
“Đây là đất mới, cày sâu một chút.” Trương Thanh Sơn còn dặn dò Trương Khánh Niên.
Liên Mạn Nhi đi theo phía sau, một bên xem nghé con cày, một bên đem rễ cỏ từ trong đất ra ném đến đầu đất bên kia.
“Ông ngoại, ông nghỉ một chút, để cho con tới dắt bò thử xem sao.” Nhìn một hồi, Liên Mạn Nhi kích động.
“Con cùng Thái Vân tỷ của con giống nhau, cái gì cũng đều muốn thử.”
Trương Thanh Sơn ha ha cười, đợi cày ra hai cái rãnh, mới đưa dây cương
cho Liên Mạn Nhi.
“Đi dọc theo bên cạnh rãnh , chớ đi lệch ra…” Trương Thanh Sơn đứng ở bên cạnh nói cho Liên Mạn Nhi phải như thế nào dắt bò.
Liên Mạn Nhi cảm thấy rất mới lạ, nàng là lần đầu tiên làm loại
chuyện lặt vặt này, cách nghé con gần như vậy, hơi thở ẩm ướt của nghé
con phun trên tay của nàng.
Trương Thanh Sơn chỉ cho Liên Mạn Nhi, làm một lát sau liền nghiện, đã đem dây cương lại đi qua tiếp.
Cày ra khoản được bốn năm đường, Trương Thanh Sơn liền ngừng lại, lại để cho trâu nghỉ một chút.
“Khánh Niên, con trở về trước đi.” Ngẩng đầu nhìn ngày, Trương Thanh
Sơn lên tiếng, “Nói với Nương con, cha muốn ở lại đây vài ngày.”